Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 397: (38) Đội trưởng đội cảnh sát VS Nữ minh tinh xinh đẹp



Edt: Nhan

Khúc Yên được hệ thống truyền kĩ năng, lập tức xông vào phòng, nghiêm nghị quát: “Nguyễn Đường! Bỏ móng heo thối của cô ra!”

Nguyễn Đường sững sờ, quay đầu nhìn về phía cô: “Cô...... Cô bò qua từ bên cạnh?”

“Không sai.” Khúc Yên không giấu diếm, trực tiếp chất vấn: “Cô cho Hạ Tư Viêm uống thuốc gì? Có thuốc giải không?”

“Là mê tình dược. Không có thuốc giải.” Nguyễn Đường thành thật trả lời.

Trả lời xong, cô ta bị sốc!

Chuyện gì vậy?

Tại sao cô ta phải thành thật trả lời Khúc Yên?!

“Không có thuốc giải? Vậy phải làm thế nào mới có thể giải trừ dược tính?” Khúc Yên tiếp tục ép hỏi.

“Chỉ có làm chuyện nam nữ mới có thể giải trừ.” Nguyễn Đường rõ ràng mười mươi mà đáp: “Mãi cho đến khi cơ thể anh ấy không có gì khác thường thì dược tính mới hết hoàn toàn.”

Cô ta nói xong bỗng che miệng lại!

Nguy rồi!

Cô ta bị dị năng hệ tinh thần khống chế!

Nhưng cái này không đúng, bây giờ mới bắt đầu tận thế, dù Khúc Yên đã thức tỉnh dị năng thì cũng không có khả năng lợi hại như vậy, lại có thể khống chế ý thức của người khác. Năng lực siêu phàm như vậy, ít nhất phải từ cấp 7 trở lên!

“Nếu như dược tính mãi không hết thì anh ấy sẽ thế nào?” Khúc Yên cụp mắt liếc nhìn Hạ Tư Viêm.

Hắn đã gần hôn mê, từ từ nhắm mắt, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ cực kì bất ổn và khó chịu.

Hắn đã quá coi thường rồi, dù có cơ thể bất tử, nhưng trên đời này còn nhiều chuyện dơ bẩn hơn cả bị zombie cắn.

Có lẽ là do hắn vô cùng muốn biết chuyện kiếp trước......

“Thì anh ấy sẽ, sẽ......” Nguyễn Đường cắn đầu lưỡi, ép mình không bị điều khiển, nhưng dù cắn chảy cả máu, cô ta vẫn trả lời: “Máu không ngừng dâng trào, nếu không ngừng lại được thì không tới 10 ngày sẽ bị phế bỏ. Từ nay về sau vô sinh.”

“Cô điên rồi Nguyễn Đường!” Khúc Yên tức giận, lạnh lùng hạ lệnh: “Bây giờ, cô tự tát vào mặt mình, không cho phép dừng trước khi tôi hô ngừng!”

“Cô......” Nguyễn Đường phẫn uất trừng mắt nhìn Khúc Yên, tay cô ta như có ý thức, nâng lên mạnh mẽ cho mình một bạt tai.

“Cô cứ ở lại đây đi, không được đi đâu cả, không được ra khỏi phòng dù chỉ một bước.” Khúc Yên ra lệnh.

Cô nói xong cũng không quan tâm Nguyễn Đường nữa, tiến lên đỡ Hạ Tư Viêm dậy.

“Anh Tư Viêm? Anh còn đi được không? Em đưa anh về phòng.” Khúc Yên ghé vào tai hắn nói khẽ: “Em là Khúc Yên, là Yên Yên, anh có thể nghe thấy em không?”

Hạ Tư Viêm đang choáng voáng bỗng nghe được giọng nói ngọt mềm quen thuộc, hắn cảm thấy sự nóng bỏng bất thường trong cơ thể càng thêm kịch liệt.

Hắn miễn cưỡng duy trì chút tỉnh táo, dựa vào người cô để đứng lên.

“Anh Tư Viêm, anh yên tâm, Nguyễn Đường không chạy thoát được đâu. Cô ta đã làm gì với anh và với em, sớm muộn sẽ có câu trả lời.” Khúc Yên vừa đỡ hắn rời đi vừa nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ cần tin tưởng những gì trái tim anh mách bảo và cảm nhận là được.”

Trở lại phòng của Hạ Tư Viêm ở tầng 4, Khúc Yên đặt hắn lên giường.

Toàn thân hắn nóng lên, vô thức xé rách quần áo mình.

Khúc Yên quay đầu đi lấy nước, trong nháy mắt, hắn đã cởi hết áo ra.

Khúc Yên quay lại thấy vậy: “......”

Hắn đang cởi quần......

“Anh Tư Viêm, anh mau đắp chăn vào!” Cô ném chai nước khoáng trong tay, vội vàng xông tới kéo chăn.

Cô còn chưa kịp đắp chăn cho hắn mà đã bị hắn giữ lấy eo nhỏ.

Giờ khắc này hắn hành động hoàn toàn theo bản năng, hơi dã man, hắn dùng sức kéo cô về phía cơ thể trần trụi của mình.

Khúc Yên ngã vào ngực hắn, vừa ngẩng đầu liền bị hắn hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.