Trong phòng ngủ, hai người bị cắt ngang bởi tiếng đập cửa.
Hai má Khúc Yên ửng hồng, giọng mềm mại: “Anh mau dừng lại...... Anh Từ ở bên ngoài.”
Hạ Tư Viêm nằm trên người cô, mồ hôi lăn trên trán, nhỏ xuống cổ cô.
Hắn cúi đầu hôn mấy giọt mồ hôi kia, lưu luyến bên cần cổ trắng nõn, lại tiếp tục hôn môi cô thêm một chút, khàn khàn nói: “Mặc kệ hắn.”
“Bây giờ anh tỉnh táo hơn chưa?” Giọng Khúc Yên nho nhỏ: “Anh biết mình đang nằm mơ hay là trong hiện thực chứ?”
“Anh biết em là Yên Yên.” Đôi mắt đen sâu thẳm của Hạ Tư Viêm lóe lên ánh lửa nóng bỏng lộng lẫy, nói: “Trong mơ là em, bây giờ cũng là em.”
Mặc dù hắn chưa hoàn toàn nhớ lại kiếp trước, nhưng bây giờ hắn rất chắc chắn, cô chính là người con gái trong giấc mộng của hắn.
Không chỉ có tên giống nhau, có cùng một loại hương thơm trên người, cảm giác hôn cũng giống, cảm giác chạm cũng vậy.
Thậm chí, cảm giác hắn khát vọng có được cơ thể cô cũng thế.
“Yên Yên, em cũng đã mơ về tận thế đó, có phải không?” Hạ Tư Viêm không để ý cửa phòng bị đập đến vang dội, kéo chăn qua một bên, che hai người lại trước rồi mới nói: “Nếu như anh không đoán sai, khi đó em đến cục cảnh sát tìm anh là vì lúc trước đã biết chuyện của kiếp trước.”
Khúc Yên không phủ nhận nhưng không tiện nói tỉ mỉ, chỉ hỏi: “Anh có chắc chắn là chúng ta có thể nói chuyện phiếm như vậy không......?”
Dù được chăn che kín nhưng trên thực tế khung cảnh mập mờ dưới chăn xấu hổ muốn chết.
Dược tính trong cơ thể hắn rất mạnh, căn bản hắn còn chưa giải được.
“Hạ Tư Viêm thằng khốn nạn kia! Mở cửa mau!”
Giang Từ ở bên ngoài tức giận muốn nổ tung, hắn đã nghe thấy giọng Hạ Tư Viêm.
Điều này nói lên cái gì?
Chứng minh Hạ Tư Viêm không phải bị ép!
Như vậy, người bị ép buộc rất có thể chính là Yên Yên!
“Hạ Tư Viêm, nếu anh không mở cửa, tôi sẽ đạp cửa xông vào!”
Hắn ta không trực tiếp đạp cửa vì sợ nhìn thấy cảnh gì đó, càng khiến Yên Yên khó xử thêm.
Nhưng hắn ta không bảo đảm mình còn có thể nhẫn nại thêm vài giây nữa.
“Giang Từ, anh cách xa ra chút --” Hạ Tư Viêm cất giọng nói: “Chuyện giữa tôi và Yên Yên không liên quan tới anh!”
Mặc dù hắn cao giọng nhưng vẫn còn khàn khàn, dường như là giọng sau khi làm loại chuyện đó, nghe là biết có chỗ không thích hợp.
Cuối cùng Giang Từ không nhịn được, một cước đạp cửa phòng ra.
Thật ra cửa phòng không khóa, hắn ta lại dùng sức đạp, thành ra lảo đảo mấy bước vào phòng.
“Hạ Tư Viêm! Anh là cầm thú, dám cưỡng bức Yên Yên, có phải anh muốn chết không!”
Giang Từ đứng vững, cầm một cái ghế bên cạnh lên, muốn vung mạnh về phía Hạ Tư Viêm trên giường.
“Anh Từ, anh đừng hiểu lầm......” Khúc Yên kéo cao chăn, giấu mặt đi, bịt tai trộm chuông* nói: “Anh Tư Viêm là bị Nguyễn Đường bỏ thuốc, anh ấy không ép buộc em.”
*bịt tai trộm chuông: tưởng mình thông minh có thể tự che đậy sự thật, lừa mình dối người
“Yên Yên, em đừng sợ, nhất định anh sẽ bảo vệ em. Không phải là anh ta lấy chuyện gì ra để uy hiếp em đấy chứ?” Giang Từ tức giận trừng Hạ Tư Viêm, hỏi: “Tại sao Nguyễn Đường vô duyên vô cớ muốn bỏ thuốc anh ta?”
“Nói ra thì rất dài dòng......” Cả người Khúc Yên giấu trong chăn, lúc này thật sự không phải thời cơ tốt để bàn chuyện trên trời dưới đất, bèn nói: “Anh Từ, làm phiền anh ra ngoài trước, để ý Nguyễn Đường, đừng để cô ta chạy.”
Hạ Tư Viêm thấy Giang Từ còn sững sờ đứng ở đấy, hắn vung tay lên, một quả cầu lửa bay qua.
Giang Từ theo bản năng tránh ra, hỏa cầu sượt qua tai hắn, rơi vào trong bồn hoa, lá cây trong nháy mắt bị đốt cháy khét.
“Anh...... Anh là dị năng hệ hỏa? Thức tỉnh từ khi nào?” Giang Từ kinh ngạc.
“Còn chưa cút.” Hạ Tư Viêm lạnh nhạt, lại mang theo lấy sự phẫn nộ, lòng bàn tay ngưng tụ một đám lửa lúc ẩn lúc hiện, nói: “Còn ở đây cản trở thì mục tiêu tiếp theo chính là đầu anh, đốt thành tên trọc là phù hợp nhất.”
Trong lòng Giang Từ không hiểu sao cảm thấy vô cùng phức tạp, lại hỏi Khúc Yên một câu: “Yên Yên, em chắc chắn em không có việc gì chứ?”
Khúc Yên dạ một tiếng: “Em không sao, anh Từ mau đi xem Nguyễn Đường đi.”
Giang Từ trả lời một câu " được ", lại nhìn ngọn lửa đang dần tắt trong lòng bàn tay Hạ Tư Viêm, thất hồn lạc phách đi ra khỏi phòng, còn tiện thể giúp bọn họ đóng chặt cửa.