Sau khi Giang Từ rời đi, phòng ngủ lại nóng lên, mùi mẫn đầy tình cảm.
Khúc Yên muốn hỏi Hạ Tư Viêm là vì sao đột nhiên hắn sở hữu dị năng, nhưng căn bản là cô không tìm thấy cơ hội.
Dường như hắn càng cuồng nhiệt và trầm mê hơn so với lúc trước, vẫn luôn hôn cô, không để cô có cơ hội nói chuyện.
Thậm chí cô cảm thấy...... Hắn như đột nhiên tự học được.
Hắn học những kỹ xảo này ở đâu vậy?
“Tư Viêm, anh......” Cô giãy giụa muốn hỏi.
Hạ Tư Viêm bên môi cô, hạ thấp giọng nói: “Bảo bối, ngoan, bây giờ không cần nói.”
Hắn đặt cô dưới thân, từ đầu đến cuối không buông môi cô ra, nóng bỏng xâm nhập.
Hai người như thuyền nhỏ ngoài biển sâu, trải qua thăng trầm, hoàn toàn mất đi lí trí, chỉ còn lại những cảm xúc lưu luyến chân thực và nguyên sơ nhất.
......
Trời tối tĩnh lặng...
Nguyễn Đường chịu không nổi nên đã ngất xỉu.
Mà Giang Từ thì ở tạm trong phòng tầng ba, không muốn lên quấy rầy chuyện tốt của người ta.
Hắn có rất nhiều chuyện nghĩ mãi không ra, tựa vào đầu giường dần ngủ thật say --
Hắn mơ thấy một giấc mơ kỳ quái hoang đường.
Trong mơ, có bản thân hắn, có Yên Yên, có Nguyễn Đường, còn có một chàng trai trẻ tên là Tư Triệt.
Tận thế 10 năm, căn cứ Bác Càng nơi hắn ở trở thành căn cứ cường đại nhất nhờ có được thiên tài dị năng sâu không lường được, Tư Triệt.
Hắn cùng Tư Triệt kề vai chiến đấu bảy năm, là anh em tốt, tình nghĩa sâu đậm.
Trong mơ, mặt của Tư Triệt dần dần chập lại làm một với Hạ Tư Viêm......
Về sau nữa, trong mơ, ánh lửa đầy trời, Tư Triệt đứng trong biển lửa, thân ảnh cô độc. Hắn muốn xông qua gọi, nhưng mặt đất dưới chân Tư Triệt bắt đầu nứt ra, khe hở lan rộng, càng ngày càng nghiêm trọng, trời đất chấn động, đột nhiên đổ sụp!
......
Trong phòng ngủ tầng bốn, mây mưa gần tạnh.
Ngoài cửa sổ, sắc trời mịt mờ trong suốt.
Khúc Yên bị vờn đến toàn thân bủn rủn, ngay cả cử động một chút cũng không muốn.
“Bảo bối.” Hạ Tư Viêm hôn má cô, giọng trầm thấp: “Nếu em không muốn động đậy thì để anh giúp em lau qua người. Trên người toàn là mồ hôi, dễ cảm lạnh.”
“Câu " bảo bối " của anh cũng thuận miệng đấy nhỉ.” Khúc Yên khép hờ mắt, miễn cưỡng liếc hắn một cái, hỏi: “Có phải đàn ông lăn giường xong tự động học được mấy kiểu dỗ ngon dỗ ngọt hay không?”
“Không phải.” Hạ Tư Viêm dùng khăn mặt giúp cô lau mồ hôi rồi lại nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào trong ngực, hôn cổ cô từ phía sau lưng, hạ thấp giọng: “Anh chỉ gọi một mình em là "bảo bối".”
Kiếp trước và kiếp này chỉ có cô mà thôi.
“Cái này cũng là câu nói điển hình của tra nam đó anh biết không?” Khúc Yên xì một tiếng:“ "Anh chỉ từng hẹn hò với một người là em", "anh chỉ yêu thương một mình em", "anh chỉ gọi một mình em là "bảo bối"...... Mấy câu này mà nói trên giường thì cực kì thiếu thành ý.”
Quan trọng nhất là --
Ngủ cũng ngủ rồi, sao giá trị hảo cảm của hắn lại không tăng dù chỉ một điểm!
Hắn có phải cặn bã không?!
Rõ ràng hắn trầm mê, muốn một lần lại một lần, nhưng không hề tăng thêm bất kì sự yêu thích nào?
Cầm thú!
“Em không tin?” Hạ Tư Viêm ôm chặt lấy cô, khẽ cắn vành tai cô, hỏi: “Anh phải chứng minh thế nào thì em mới tin?”
Khúc Yên hừ nhẹ, không nói lời nào.
Đương nhiên là chứng minh bằng giá trị hảo cảm!
Đáng tiếc cô không thể nói ra, nếu không sẽ vi phạm khế ước xuyên nhanh.
“Em hỏi anh, tối hôm qua anh ra tay với Giang Từ, bắn ra quả cầu lửa là sao?” Khúc Yên nhớ tới việc này, càng thêm tức giận, nói: “Lúc trước anh sốt, sau khi tỉnh táo lại bảo là không thức tỉnh dị năng. Thì ra anh vẫn luôn gạt em!”