“Trùng hợp là anh cũng nghĩ giống em.” Hạ Tư Viêm cong môi mỏng, sâu trong mắt đen lập loè tia sáng, ánh mắt mê người mà thâm tình lưu luyến.
“Anh yêu em, bảo bối.”
“Em cũng yêu anh.” Khúc Yên nhẹ nhàng trả lời.
Hắn khẽ rời môi xuống, nhu hòa hôn lên cánh môi mềm mại của cô.
Ý nghĩa của nụ hôn này không giống trước đây, dịu dành lại đằm thắm, không xen lẫn dục niệm nhưng lại làm người ta mềm lòng đến muốn rơi lệ.
......
Giang Từ lẻ loi ngồi bên bàn ăn chờ hai người trên tầng.
Đợi đến khi đồ ăn nguội hết rồi cũng không thấy họ xuống.
“Lại ngược cẩu độc thân!” Giang Từ khẽ phàn nàn một tiếng, tự giác dọn dẹp bát đũa đi rửa.
Còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ no vỡ cả bụng mất.
Hay là hắn cũng thử đi tìm bạn gái nhỉ?
Tuy là tận thế nhưng vẫn còn mấy cô gái hiền lành xinh đẹp chứ nhỉ?
*
Khúc Yên cùng Hạ Tư Viêm như hình với bóng, anh anh em em hơn mười ngày.
Ngày hôm đó, bọn họ lái xe ra ngoài tìm trạm xăng bỏ hoang xem còn xăng hay không.
Nhưng không nghĩ tới lại gặp được Nguyễn Đường.
“A Triệt.”
Nguyễn Đường chủ động tới gõ cửa sổ xe.
Hạ Tư Viêm không mở, cách một lớp cửa kính, lạnh lùng nói: “Cô Nguyễn, cô còn dám xuất hiện à.”
Nguyễn Đường một chút sợ hãi cũng không có, ánh mắt nóng bỏng, lớn tiếng nói: “A Triệt, em tìm được cha mẹ anh rồi!”
Mặt Hạ Tư Viêm trầm xuống, mắt đen như mực đầy thâm trầm.
Cha mẹ?
Kiếp trước nhốt hắn lại, coi hắn như một cục thịt chết ném ra ngoài dụ zombie.
Kiếp này, cha mẹ hắn vẫn chưa kịp làm chuyện giống vậy.
Nguyễn Đường tìm bọn họ để làm cái gì?
“A Viêm.” Khúc Yên ngồi kế bên, nghiêng người lại gần, ghé vào bên tai hắn nói nhỏ: “Em có thể điều khiển tâm trí Nguyễn Đường nhưng nhất định phải nhìn thẳng vào mắt cô ta, cách cửa kính thì không có tác dụng. Chúng ta có cần xuống xe không?”
Theo lý thuyết, lấy dị năng của cô và Hạ Tư Viêm bây giờ thì không cần sợ Nguyễn Đường.
Nhưng chẳng biết tại sao lòng cô vẫn còn có chút bất an, tốt nhất là phải cẩn thận.
“Để anh giết cô ta luôn, em không cần lo đâu.” Hạ Tư Viêm nhìn thấu lo lắng của Khúc Yên, đưa tay ngưng tụ một quả cầu lửa.
“A Triệt! Anh muốn giết em à?” Nguyễn Đường nhìn thấy ánh lửa sáng lên trong xe, lập tức hét lớn: “Anh không thể giết em, bằng không anh cũng sẽ chết!”
Hạ Tư Viêm ngoảnh mặt làm ngơ, chuẩn bị mở cửa sổ giết Nguyễn Đường.
Khúc Yên đè tay hắn lại, ra hiệu cho hắn chờ, cất giọng hỏi: “Nguyễn Đường, cô nói cho rõ ràng! Vì sao A Viêm lại chết?”
Nguyễn Đường cười đắc ý: “Mày không biết à? Cha mẹ A Triệt không phải người bình thường. Có phải mày vẫn không biết vì sao A Triệt có cơ thể bất tử không? Mày đã từng tìm hiểu nguyên nhân chưa?”
“Đừng lòng vòng, có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi.” Khúc Yên lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Nếu như cô dám nói dối, tôi sẽ để cô tự tát vào mặt. Cô đã thử dị năng hệ tinh thần của tôi thì chắc cũng biết nó lợi hại thế nào.”
“Dị năng của mày lợi hại thì đã sao?” Nguyễn Đường không lo ngại gì nói: “Tao còn lâu mới nói cho mày. Muốn biết chân tướng, muốn để A Triệt sống thì để tao và A Triệt nói chuyện riêng.”
“Nói chuyện riêng? Cô lại muốn làm gì?” Khúc Yên nhíu mày, nhớ đến lần trước cô ta bỏ thuốc Hạ Tư Viêm, không phải lại muốn dùng chiêu cũ đấy chứ?
“Khúc Yên, mày mau cút khỏi xe để tao nói chuyện với A Triệt!” Trong tay Nguyễn Đường có tin tức quan trọng, thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ tay vào mặt Khúc Yên.
Khúc Yên lạnh lùng liếc cô ta một cái, không nói chuyện với cô ta, chỉ đè thấp giọng xuống nói với Hạ Tư Viêm: “A Viêm, anh mở cửa sổ ra, em dùng "điều khiển tâm trí" khiến cô ta nói thật.”
Hạ Tư Viêm gật đầu nói: “Được.”
Hắn chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, thấy ánh sáng quỷ dị lập loè trong mắt Nguyễn Đường.