[Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong

Quyển 3 - Chương 22: [TG3]: Võng du kỳ ngộ (22)



Khi vừa mới thoát ra, đợi thêm một lúc nữa, lại có người nhấn vào thêm một lần.

Nhưng lần này lại có thông báo lỗi:

[Thực xin lỗi, phó bản này tạm thời phải đóng cửa để sửa chữa, mời người chơi đi tham gia phó bản khác]

Nhấn thêm vài lần nữa vẫn không được, tất cả mọi người đều đi nơi khác, chỉ còn lại Tiêu Dao đội.

(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Mọi người có nghĩ...... có gì kì lạ hay không?

(Nhóm) [Thiên Sơn Khải]: Có, rất kì lạ.

(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Đúng vậy nha, ta có cảm giác như Tinh Linh hắc ám kia có ý thức của riêng mình vậy, nhưng nó là NPC mà!!

(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]: Tiểu sư muội, cô thấy sao?

(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Không có ý kiến.

Nếu như cô nói với họ là NPC đó có ý thức, kiểu gì cũng sẽ tốn thời gian giải thích một trận.

Mà cô lại rất lười.

(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]: Lão đại?

(Nhóm) [Quách Quỳ]: Cũng vậy.

(Nhóm) [Thiên Sơn Vấn]:???

Lúc này, Thiên Sơn Vấn mới phản ứng lại được là lão đại cùng ý kiến với Tĩnh Hạ.

(Nhóm) [Thiên Sơn Vạn Thủy]: Có đi đánh phó bản nào tiếp không?

(Nhóm) [Nhất Độ Vỹ Hàn]: Không chơi nữa, nghỉ một buổi đi.

(Nhóm) [Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Đúng vậy, nghỉ đi, ta chơi suốt một ngày rồi.

Lúc này cả nhóm đều thống nhất dừng chơi. Tĩnh Hạ tắt máy tính rồi nhìn lên đồng hồ.

Vậy mà đã 7h rồi, thời gian trôi nhanh thật.

Cô xoay xoay ghế một chút, ăn vặt từ nãy nên no rồi, bây giờ nên lên giường nằm.

Tĩnh Hạ lên giường ngả lưng, cảm thấy bây giờ thật sướng vì không phải làm gì.

Cầm điện thoại nghịch một chút, lên trang cá nhân của trò chơi, thì thấy ngay đầu trang có một bài viết.

Đại khái là vào 7h ngày mai, Tiêu Minh sẽ tổ chức buổi meeting giữa các game thủ với nhau.

Cô suy nghĩ một lát, cảm thấy không nên đi.

Vì đụng mặt với nam nữ chính, sẽ dẫn đến rắc rối không cần thiết.

Mà cô thực lười để giải quyết a!

[ Ký chủ, cô mà không đi thì sao có thể thực hiện tâm nguyện của nguyên chủ? ]

Thì còn có nhiều cách mà, đâu nhất thiết cứ phải ngày mai.

Cứ nằm chờ chết ở nhà là tốt nhất!

[.... ] Ta nhớ ta đưa cô đến đây để làm nhiệm vụ, không phải ăn không ngồi rồi đâu.

Ký chủ sống thực lạc quan!

Trước khi offline, hệ thống còn nhắc nhở [ Ký chủ, cô còn nhiệm vụ đối mặt cần làm, sáng mai cô nên tới nhà Quách Quỳ để làm bảo tiêu cho hắn ]

Nói xong, hệ thống không đợi Tĩnh Hạ phản bác mà off luôn.

"..."

Hệ thống đáng chết!

- ----

"King coong".

Vào 8 giờ sáng, Quách Quỳ mới ngủ dậy thì đã nghe thấy tiếng chuông cửa.

Cơn buồn ngủ tạm thời biến mất, hắn hơi nghi hoặc?

Là ai đến nhà hắn vậy?

Hắn bình tĩnh đi dép vào, chậm rãi xuống nhà mở cửa.

Vừa mới ra ngoài, đập vào mắt hắn là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần áo năng động đơn giản, trên tay như đang ôm cái gì đó, cô vốn đứng quay lưng, nhưng khi nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại nhìn.

Cô nhìn chàng trai tóc hơi rối trước mặt, trông hắn tựa như con vật nhỏ vừa mới thức dậy, đôi mắt hơi mơ màng nhìn thực dễ thương, khóe môi không khỏi kéo ra tạo thành một độ cong.

Quách Quỳ nhìn Tĩnh Hạ, dưới ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng, cô gái nở nụ cười, càng tăng thêm vài phần..... rạng rỡ.

[ Ting! Mục tiêu Quách Quỳ, độ thiện cảm +5, hoàn thành công lược 30% ]

Tĩnh Hạ nghe vậy liền nở nụ cười càng sâu.

Ta quả nhiên là Nhất tiếu khuynh thành trong truyền thuyết!

Nở một nụ cười khiến tim ai đó loạn nhịp.

[... ] Phiền ký chủ bớt tự luyến.

#Luôn có một ký chủ tự luyến không phân biệt hoàn cảnh, ta thật muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống#

"Cô..... sao lại tới đây?". Im lặng một chút, Quách Quỳ lên tiếng trước.

Giọng nói mới tỉnh ngủ còn mang theo chút khàn khàn.

"Bảo vệ anh".

Chỉ ba chữ, giọng nói của cô gái thật nhẹ nhàng, nhưng dường như lại có lực thấm vào ai đó.

[ Ting! Mục tiêu Quách Quỳ, độ hảo cảm +5, hoàn thành công lược 35% ]

Dù là như vậy, nhưng Quách Quỳ vẫn không nghĩ tới việc được cô gái bảo vệ.

"Không cần, cô có....." thể về rồi.

Nhưng lời còn chưa kịp nói hết, hắn khẽ liếc qua đằng sau cô.

Có một bóng hình khẽ lấp lóe ở nơi đó.

Hắn mở rộng cửa ra, để cô vào.

Cô đi vào, cởi giày ra, rất tự nhiên ngồi xuống ghế.

Bây giờ Quách Quỳ mới nhìn đến tay cô, thứ được cô ôm là một chiếc laptop.

"Cô đã ăn sáng?". Quách Quỳ đứng yên một lát, rồi mở miệng hỏi.

Tĩnh Hạ lắc đầu, cô đích thị là chưa ăn sáng nha.

Mới ngủ dậy đã bị hệ thống thúc giục, làm gì có thời giờ để ăn.

Vậy nên mới nói ta thật sự muốn đập chết hệ thống như ngươi.

Thứ phế phẩm.

[ Xin nhắc lại, ta là một trong 3 hệ thống tinh tiến nhất ]

Phế phẩm cái gì chứ? Có cô mới là.....

Khụ, phải lịch sự, không thể bất nhã như ký chủ.

"Vậy.... để tôi đi xuống bếp".

Ừ được, đi làm đi.

[ Ký chủ, cô nên tự mình xuống nấu ăn cho hắn, là con gái phải đảm đang ]

Hệ thống cảm thấy mấy từ này có gì đó sai sai.

Sao ta phải làm?

Ta bị ép tới đây là làm bảo tiêu không công cho hắn, như vậy là ta lỗ rồi đó.

Hơn nữa cô cũng đâu có giỏi bếp núc.

"Loang choang".

Tiếng đồ vật rơi xuống từ trong bếp phát ra.

Tĩnh Hạ đi vào, thấy mọi thứ trong bếp đang lộn xộn.

Hắn đây là rảnh rỗi không có gì làm nên đi phá bếp sao?

"Tí tách...." Tiếng động giống như một giọt nước rơi xuống, trong phòng bếp im ắng phá lệ rõ ràng, cô nhìn xuống đất mới phát hiện....

Là máu.

Tĩnh Hạ chuyển mắt tới tay Quách Quỳ, phát hiện lòng bàn tay hắn đang chảy máu.

Hắn làm cái gì mà cũng để bị thương được vậy?

Quách Quỳ không cảm xúc nhìn về phía cô, dường như không cảm nhận được vết thương trên tay.

"Tay anh chảy máu kìa".

Tĩnh Hạ một bộ dạng khoanh tay đứng nhìn, hoàn toàn không có ý định đi băng bó cho hắn.

[.... ] Ký chủ thờ ơ như vậy thì công lược người ta bằng niềm tin à?

Lúc này Quách Quỳ mới nhìn đến lòng bàn tay, gương mặt hắn hơi mờ mịt.

"Không đi băng bó sao?". Tĩnh Hạ cũng thật muốn giật khóe miệng.

Đừng nói với ta là đây là lần đầu hắn bị thương đấy?

Quách Quỳ nhìn xung quanh một lát, rồi lại quay sang nhìn cô, lắc đầu "Không có".

Ý là không có thuốc.

Tĩnh Hạ hơi xoa xoa thái dương, kéo hắn ra ngoài nhà, đặt hắn ngồi xuống, từ trong túi áo lấy ra một loại thuốc mỡ.

Không gian dần trở nên im ắng, làn da non mịn của cô gái khẽ xoa vào lòng bàn tay của Quách Quỳ, lông mi dài che lại đôi mắt cô, ở khoảng cách gần, hắn có thể thấy rõ làn da trắng không góc chết của cô gái.

Tuy bôi thuốc vào làm cho Quách Quỳ hơi đau xót, nhưng xen vào đó là một cảm giác khác thường từ cổ tay lan truyền tới tim.

[ Ting! Mục tiêu Quách Quỳ, độ thiện cảm +10, hoàn thành công lược 45% ]

- ----

Ta có ý tưởng mới về ngoại truyện Aria với Tinh Linh vương a, nhưng ko biết có nên viết ko?

Nhưng thôi ta nghĩ cứ bỏ hố đi nhỉ???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.