Quách Quỳ buông đôi đũa trong tay xuống, giống như bị sặc nước miếng, hắn ho vài tiếng.
Con.... con dâu?
Quách Quỳ sau khi ho xong, nâng đôi mắt kinh ngạc lên nhìn Tĩnh Hạ.
Tĩnh Hạ ngồi ngay ngắn đối diện Quách Quỳ, nhìn dáng vẻ hắn như vậy, liền cảm thấy hơi thắc mắc.
Sao hắn lại có vẻ mặt như vậy? Bộ câu hỏi của ta nghe khó hiểu lắm sao?
Hệ thống: [... ] Không khó hiểu, nhưng cô hỏi trực tiếp quá rồi.
Cô dù sao cũng là con gái, không thể tỏ ra ngại ngùng một chút được sao? Ai lại đi hỏi thẳng như vậy chứ?
Tĩnh Hạ cũng mặc kệ hệ thống nghĩ gì, đôi mắt đầy bình tĩnh nhìn chàng trai trước mặt.
Bị cô nhìn như thế, Quách Quỳ có chút mất tự nhiên, trong lòng cảm thấy bối rối vì đột nhiên lại bị hỏi như vậy.
Hắn mím môi một lát, dường như đang do dự cái gì đó, tuy nhiên một lát sau hắn vẫn lắc đầu.
Cái bộ dáng thẹn thùng không dám nói này của Quách Quỳ không thể không nói trông cũng thật đáng yêu.
Tĩnh Hạ âm thầm cong nhẹ khóe môi trong giây lát, rất nhanh liền bị cô che giấu đi.
"Nhưng... tại sao em lại hỏi như vậy?". Quách Quỳ không xác định hỏi lại một tiếng.
Tĩnh Hạ dịch ghế ngồi dậy, hai tay chống bàn, cúi người tới gần hắn.
Quách Quỳ đang ngồi im, đối với dung nhan xinh đẹp của cô gái dần dần áp sát lại, nhất thời không biết là nên tránh đi hay nên ở im.
Tĩnh Hạ nhìn bộ dáng luống cuống ấy của hắn, liền cảm thấy hơi buồn cười, không khỏi có chút suy nghĩ.
Bộ dáng này của hắn sao trông có vẻ như cô đang bắt nạt hắn vậy? Trông giống với.....
Ngốc bạch ngọt?
Tiểu bạch thỏ?
Mọi suy nghĩ nhanh chóng xoay quay trong đầu cô, nhưng suy cho cùng lại không có cái nào hợp với hắn.
Cô quyết định không nghĩ nữa làm gì cho mệt não.
Quách Quỳ bất động nhìn đôi mắt đen nhánh đang của cô gái nhìn chằm chằm mình, thi thoảng có chút nheo lại như đang ngẫm nghĩ gì đó, hai vành tai hắn thoáng đỏ lên, tim lại như đập hụt nửa nhịp.
Bất chợt, hắn lại cảm thấy có chút hơi thở phả vào mặt, một thanh âm trong trẻo truyền đến tai hắn:
"Làm dâu nhà anh".
Làm dâu nhà hắn?
Quách Quỳ cứ như vậy ngẩn người, đôi mắt phượng mở to, kinh ngạc nhìn Tĩnh Hạ, dường như bị bốn chữ này làm cho chấn động.
Tĩnh Hạ cảm thấy chống tay lên bàn có chút mỏi, liền dịch người xuống, vòng qua bàn đến bên cạnh Quách Quỳ.
Mãi một lúc sau Quách Quỳ mới hồi thần lại, thì lần này, hắn phát hiện thiếu nữ từ lúc nào đến gần hắn, hơn nữa một tay chống ghế, một tay chống bàn, gần như áp sát vào người hắn.
Quách Quỳ quay đầu sang, tầm mắt đụng phải làn môi anh đào của Tĩnh Hạ. Hai người mắt đối mắt trong gang tấc, tư thế có chút ái muội, chỉ cần cô cúi đầu xuống thêm chút nữa là có thể hôn hắn rồi.
"Thế nào? Có được không?".
Quách Quỳ ngước mắt lên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn cô trong khoảng cách gần như thế, tâm tình không biết diễn tả như thế nào. Hắn chỉ có thể lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt cô.
Hắn thấy được, đôi mắt của cô vô cùng yên tĩnh, sâu trong đáy mắt như được một màn đêm bao phủ, tĩnh lặng lại tối tăm, lại khiến cho người khác không nhịn được tò mò mà muốn khám phá xem đằng sau bóng tối ấy là cảnh vật như thế nào.
Linh hồn Quách Quỳ thật giống như bị cuốn hút vào, bất tri bất giác gật đầu một cái.
"Được".
- ----
7.00 PM
Tại khách sạn 5 sao ABC nào đó.
Tiêu lão gia tổ chức tiệc mừng thọ 60 tuổi, các vị khách tới tham dự đều là nhân vật có danh tiếng, nếu không phải là vì muốn lôi kéo thì cũng là nể mặt mà đến.
Tiếng nói cười rộn rã, nháo nhiệt vang quanh gian phòng VIP của khách sạn, các vị phu nhân quen biết nhau thì đứng chung một chỗ trò chuyện rôm rả, các vị tiểu thư váy áo đắt tiền tập hợp lại một chỗ nói chuyện phiếm, thi thoảng có người còn lén nhìn Tiêu Minh một thân áo vest đứng đằng xa.
Mấy người đàn em của Tiêu Minh, đứng đầu là Viễn Cẩn Thiên mặc vest màu đỏ, càng tằn lên vẻ ngạo mạn bất tuân, một tay cầm ly rượu, một tay đẩy đẩy tay Tiêu Minh một cái: "Lão đại, Tiểu Đào đâu, sao không thấy vậy cô ấy ở đây vậy".
Tiêu Minh nghe vậy, gương mặt liề trở nên âm trầm.
Một người khác thấy vẻ mặt Tiêu Minh không tốt, vội vàng tiến lên đập vai Viễn Cẩn Thiên một cái, nói nhỏ: "Cậu không biết tin gì à? Lão đại với Bạch Đào đã sớm chia tay rồi".
Viễn Cẩn Thiên hơi nhướng mày, đáy mắt toát lên sự nghi hoặc.
Hắn quay đầu sang nhìn Tiêu Minh một cái, rồi quay đầu lại nhìn người kia, hỏi lại: "Từ lúc nào? Sao tôi lại không biết gì hết vậy?".
Một người khác tiến đến, nhỏ giọng giải thích: "Là do cậu bị ông già nhà cậu cấm túc nên không biết thôi, tin tức này đã có từ vài ngày trước rồi. Nghe đâu là do Bạch Đào cắm sừng lão đại trước, cho nên..."
Hắn còn chưa nói hết, một li rượu bị đặt mạnh xuống bàn, kêu "Cộp" một tiếng. Tiêu Minh nghe thấy được mấy người đằng kia thì thầm to nhỏ, trên mặt đều là vẻ không kiên nhẫn.
Viễn Cẩn Thiên sau khi đã hiểu mọi chuyện, liền đến bên cạnh Tiêu Minh, nhếch môi khoát vai hắn một cái: "Lão đại, nơi nào mà không có hoa thơm? Đừng tức giận làm gì hại sức khỏe".
"Đúng vậy, dù sao chuyện này cũng chỉ là ngoài ý muốn, với sắc đẹp và gia thế của lão đại, sẽ còn rất nhiều thiên kim tiểu thư xếp hàng tùy anh chọn, tiếc gì một kẻ bội bạc chứ". Một người khác lên tiếng phụ họa, trong giọng nói không ức chế được vẻ lấy lòng.
Tiêu Minh nghe vậy, sự khó chịu trong lòng mới giảm đi một chút, tuy vậy hắn vẫn không lên tiếng.
Ở dưới cửa lớn của khác sạn, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, một nam một nữ sóng vai tiến vào.
Chàng trai trẻ với gương mặt đẹp không giống người thường, đôi mắt phượng lạnh lùng, bờ môi bạc khẽ cong, mặc áo vest trang trọng càng tôn lên sự chín chắn hơn thường ngày.
Thiếu nữ đi bên cạnh mặc bộ đầm cúp ngực màu tím nhạt dài đến đầu gối, phần trên lộ ra bờ vai trắng nõn tinh xảo, mái tóc đen huyền được vuốt gọn sang một bên, gương mặt lãnh đạm nhìn thẳng về phía trước, giống như cảnh vật nơi đây có xa hoa hơn nữa thì cũng không lọt vào mắt cô được.
Hai người tay trong tay tiến vào được một đoạn thì vị chủ nhân của khách sạn này đi nhanh ra tiếp đón, nở nụ cười tươi rói nói: "Quách thiếu gia, ngài đã tới rồi, chúng tôi đã để giành sẵn một phòng cho ngài, còn vị này là..."
Ánh mắt chủ khách sạn dịch chuyển, nhìn Tĩnh Hạ, ánh mắt liền toát lên một tia kinh diễm. Sống ở đời ông ta chưa từng nhìn thấy vị tiểu thư nào có khí chất đặc biệt như vậy.
Một thân váy tím được mặc trên người cô vốn mang một vẻ thơ mộng, huyền ảo của thiếu nữ, thế nhưng người mặc lại đầy vẻ lạnh nhạt, xa cách khó với tới. Kết hợp với sự cao quý như ẩn như hiện trên người cô, bộ váy này tựa như một lễ phục đắt giá để tham dự yến tiệc trong hoàng gia.
Nhìn chủ khách sạn không kiêng dè đánh giá Tĩnh Hạ như vậy, Quách Quỳ nhíu mày, bàn tay đang cầm tay cô hơi siết chặt lại, lên tiếng khẳng định:" Đây là bạn gái của tôi".
Tĩnh Hạ hơi khiêu mi liếc hắn một cái, không trả lời.
Chủ khách sạn lúc này mới hồi thần, phát hiện mình có hơi thất thố, liền cười làm lành: "Thì ra là vậy, là tôi thất lễ rồi. Quách thiếu gia với vị tiểu thư này xin hãy mau lên tham dự bữa tiệc kẻo muộn giờ".
Quách Quỳ chỉ nhìn ông ta một cái, xong ngay lập tức kéo Tĩnh Hạ vào thang máy, nhấn số tầng cần lên, sau đó cửa thang máy từ từ đóng lại.
Chủ khách sạn lập tức lấy khăn tay ra lau mồ hôi, ánh mắt của vị Quách thiếu gia kia thật dọa người a.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
.....
Đứng trong thang máy.
Nhìn sắc mặt Quách Quỳ không tốt lắm, ánh mắt thi thoảng lại nhìn mình, Tĩnh Hạ hơi nhướng mày, thuận miệng hỏi một câu: "Sao vậy?".
Lần này Quách Quỳ không lén nhìn nữa mà trực tiếp nhìn thẳng vào Tĩnh Hạ, hơi dừng một lát mới mở miệng: "Lần sau... không được ăn mặc như vậy nữa".
Tĩnh Hạ khó hiểu "Hửm?" một tiếng, lại thấy ánh mắt hắn dừng lại trên bộ váy của mình, cô mới không để ý nói:
"Không phải trong tiệc ai cũng ăn mặc như vậy sao?".
Hơn nữa bộ này là do hắn chọn đấy, giờ lại quay sang trách cô sao?
"Không được chính là không được".
Nhìn dáng vẻ mang tính cố chấp kia của Quách Quỳ, Tĩnh Hạ cũng lười dây dưa vấn đề này với hắn, phất phất tay "Được được, lần sau không mặc là được chứ gì".
Lúc này, vẻ mặt vốn căng chặt của Quách Quỳ mới giãn ra, hắn cởi áo vest ngoài rồi bao trùm lên người cô.
Giờ xung quanh người Tĩnh Hạ chỉ quanh quẩn mùi hương bạc hà của người bên cạnh, lúc này cô mới cảm thấy...
Ừm... Cũng không tệ lắm.
"Ting".
Thang máy kêu một tiếng rồi dần mở ra, phá vỡ bầu không khí hòa hợp chưa được xây dựng bao lâu, hai người cùng nhau bước ra, đi được một vài bước, cả Tĩnh Hạ lẫn Quách Quỳ bất chợt nhìn thấy một cô gái mặc đầm trắng dáng vẻ vội vàng đi ngược hướng với họ.
Nhìn từ xa đã cảm thấy cô gái kia thực dễ thương, nhưng khi cô nàng đến gần mới thấy rõ hơn khí chất tựa như tinh linh lạc xuống trần gian của cô, linh động lại khác biệt.
Tĩnh Hạ hơi nhíu mày, ánh mắt có chút suy tư, không biết đang nghĩ cái gì.
Có vẻ như cô gái đang vội đi đâu đó, xách bộ váy công chúa trắng tuyết bồng bềnh bước nhanh, động tác tuy có chút vội vã nhưng lại không thất thố. Nhưng có vẻ như cô cảm thấy được điều gì đó, dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Tĩnh Hạ.
Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung trong chớp mắt, cô gái đáng yêu kia chỉ chớp đôi mắt to tròn, gật đầu xem như chào hỏi một cái rồi tiếp tục bước đi.
Tĩnh Hạ nhìn bóng lưng cô gái dần khuất xa theo ánh đèn trong hành lang.
Đó là...
[ Đó là Tiêu Mộng Hàm, em gái của Tiêu Minh ]
Hệ thống vốn dĩ im lìm từ đầu tới giờ đột nhiên nổi hảo tâm nhắc nhở cô một tiếng.
Em gái của Tiêu Minh?
Hắn có em gái à?
Hệ thống thắc mắc: [ Là em gái nuôi, trong kịch bản có mà, ký chủ không biết sao? ]
Kịch bản có? Kịch bản nào?
Trong miệng ngươi chắc?
Trong kịch bản chỉ nhắc về cuộc đời của nguyên chủ, ngay cả nhắc về đối tượng công lược cũng chỉ qua loa đại khái cho có lệ, huống chi là Tiêu Minh.
Ta biết cái quần què ấy!
Ngươi làm ăn vớ vẩn như vậy không ai biết sao?
Tĩnh Hạ giật giật khóe miệng, vì bảo trì hình tượng mà chịu đựng xúc động muốn phun lời mắng mỏ ra khỏi miệng.
Hệ thống: [... ]
Đâu phải là lỗi của ta, là kịch bản cung cấp cho ký chủ được thiết lập sẵn như vậy mà!
# Oan uổng - ing #
Quách Quỳ dường như nhận thấy tâm tình của người bên cạnh bất ổn, cúi đầu nhìn cô một cái.
Tĩnh Hạ cũng mặc cho hắn nhìn, tầm mắt chỉ thẳng về phía trước, hai người cứ như vậy bước vào bữa tiệc.
Từ góc rẽ của hành lang, Tiêu Mộng Hàm hơi nghiêng đầu nhìn cánh cửa phòng tiệc sau lưng đôi tình nhân kia dần khép lại, cô như đang suy tư cái gì đó, sau một lát mới quay người, tiếp tục thực hiện công việc của mình.