Không đợi người đàn ông ngăn cản, cánh cửa gỗ đã được mở tung ra.
Trái ngược với suy nghĩ của Tĩnh Hạ, đằng sau cánh cửa lại là một tấm lá chắn gần như trong suốt.
Tấm lá chắn này không cứng cáp như thông thường mà ngược lại có chút lưu động, khi Tĩnh Hạ thử chạm vào, có cảm giác như đang chạm vào một dòng nước.
Mát mẻ, mềm mại, lại có chút dẻo dai.
Thế nhưng đứa vừa rồi mới gõ cửa là đứa nào???
Tĩnh Hạ thử cố nhìn xuyên qua, tấm lá chắn này nhìn không quá rõ ràng, hơn nữa cứ lưu động uyển chuyển như dòng nước, nếu muốn nhìn xuyên qua là gần như không có khả năng.
Nhưng việc này cũng đâu có làm khó được Tĩnh Hạ.
Đột nhiên, một mùi hương mát lạnh ập tới, Tĩnh Hạ nhìn xuống, cổ tay cô bị một bàn tay khác chế trụ.
Tĩnh Hạ híp mắt, lập tức hất bàn tay đó ra.
Sau đó cô xoay người, nhanh chóng nhấc chân đá vào người đàn ông sau lưng.
Động tác đột ngột như vậy, người đàn ông có chút trở tay không kịp, hơi vất vả nhảy ra sau.
Tĩnh Hạ sắc mặt không đổi nhìn hắn.
Thần thái của người đàn ông biến đổi, đôi mắt hơi nguy hiểm thông qua mắt kính nhìn cô, trên gương mặt điển trai hiện lên vẻ cảnh giác.
"Tĩnh Hạ tiểu thư, cô đây là muốn động thủ?".
Tĩnh Hạ khoanh tay, tựa như một thượng vị giả nhìn xuống kẻ dưới, nhếch môi nói: "Nếu tôi muốn giết anh, anh nghĩ anh có thể thoát được không?".
Người đàn ông hơi bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Bản thân hắn cũng biết cô là người không thể trêu vào, tất nhiên cũng không ngu ngốc mà thật sự chọc tức cô.
Giống như nhớ tới cái gì, người đàn ông giơ bản báo cáo lên nhìn, không nhanh không chậm nói: "Tĩnh Hạ tiểu thư, không phải cô cảm thấy phiền hà về hệ thống 123 của chúng tôi sao? Chúng tôi đã cân nhắc ý kiến của cô mà cải tiến lại, hi vọng sẽ đem đến cho cô cảm giác thoải mái nhất khi sử dụng".
"..." Lời nói này có chút quen tai, giống như bao quảng cáo đồ dùng ở trên TV ấy nhỉ?
Trong khi Tĩnh Hạ suy nghĩ, cô lại cảm thấy cơ thể có chút chấn động. Sau khi phản ứng lại, cô nhìn xung quanh một hồi mới nhận ra...
Nơi này chính là căn phòng của cô mà!
Sao trong chớp mắt cô lại trở về đây rồi?
Tĩnh Hạ nhíu mày, người đàn ông đó không biết từ lúc nào đã biến mất, chỉ còn lại màn hình hệ thống ở góc phòng đang phát sáng.
[ Kí chủ, mừng trở về ]
Giọng nói của hệ thống không nghe ra là nam hay nữ, vào tai cô thành ra có chút khó chịu.
Tĩnh Hạ: "Phiền ngươi trước tiên đổi giọng cho ta nhờ, giọng nói này của ngươi nghe quá ngứa tai".
[ Vậy kí chủ muốn ta đổi giọng như thế nào? Trẻ con? Trưởng thành? ]
"Như trước là được".
Kiểu giọng trước của hệ thống tuy băng lãnh nhưng lại ẩn chứa cảm xúc, ít nhất cũng không ngứa đòn như bây giờ.
[... Đang tải dữ liệu... 99%... 100% ]
[ Kí chủ, xin chào, ta là 123, mong được chỉ giáo nhiều hơn ]
Tĩnh Hạ: "..." Giọng nói khác mà cách nói cũng khác là thế nào?
"123? Cũng thuận miệng nhỉ".
Hệ thống giờ đã đổi tên thành 123 nói: [ Kí chủ, dựa theo lời cô nói, ta đã được cải tiến lên nhiều, cả kịch bản hay nhiệm vụ cũng vậy. Về sau cô sẽ không cần phải xuyên xác nhập hồn vào bất kì ai, cũng không cần đi công lược đối tượng được chỉ định nữa ]
Tĩnh Hạ lúc này đã nằm lên chiếc giường mềm mại như bông, tuy lời này của 123 có ngoài ý muốn, nhưng cô cũng lười biếng trả lời nó, chỉ ồ một tiếng.
Trong đầu cô hiện giờ đang xoay chuyển rất nhiều, làm sao có thể thoát ra khỏi nơi này, làm sao có thể trở về.
Hay là cô ngưng tụ năng lượng, bùm một phát cho nổ luôn nơi này?
Ý kiến hay nha!
[ Kí chủ, cho dù cô có phá hủy nơi này thì cô cũng không thể trở về được đâu ]
Mọi hào hứng của cô bị lời này của 123 không chút lưu tình cắt đứt.
Tĩnh Hạ ngồi bất dậy, ai oán liếc hệ thống một cái.
"Không thử làm sao mà biết được".
123: [ Kí chủ, cô có thể thử ]
Nó từ chối cho ý kiến.
Tĩnh Hạ ngửa lòng bàn tay, một loại sức mạnh dần được ngưng tụ thành một quả cầu, thế nhưng cho dù cô có dùng sức, quả cầu ấy lại không thể lớn hơn được.
Tĩnh Hạ tức giận, lập tức nắm lại bàn tay, quả cầu sức mạnh lập tức vỡ thành trăm mảnh.
"Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào?".
Tĩnh Hạ phất tay một cái, một tia sáng giống mũi tên lao đến bên 123, nó theo bản năng phản ứng, dùng tốc độ nhanh nhất dịch chuyển sang chỗ khác.
"Bùm" một cái, một lỗ hổng nhỏ xuất hiện ở góc tường, kèm theo đó là một cỗ khói nhỏ bay lên.
[ Kí chủ, thỉnh đừng phá hoại của công ]
123 lấy lại tinh thần, lên tiếng nhắc nhở.
"Lăn". Tĩnh Hạ dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào hệ thống, đôi môi anh đào khẽ mở, phun ra một chữ.
123 không làm theo ý cô, ngược lại thông báo một thông tin tức động trời.
[ Ký chủ, lỗi hệ thống đã được sửa xong, cô nghỉ ngơi cũng đủ rồi, bây giờ chúng ta bắt tay đi đến chân trời mới. Let"s go ]
Cái giọng băng lãnh chuẩn hệ thống kết hợp với kiểu nói hoạt bát này, cho ra một tổ hợp hết sức quái dị.
"..." Rốt cuộc bọn chúng đã cải tiến cái mẹ gì thế này.
Mà ta đã đồng ý đâu aaaa!!!!
- --
Bên khác.
Một người đàn ông trẻ tuổi nhấc chân đi vào một căn phòng, mà trong đó chỉ có hai người một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau trên ghế sofa.
Người phụ nữ ngước mắt lên nhìn, hơi nhướng mày, không mặn không nhạt lên tiếng: "Trở về rồi? Anh không phải nói muốn đi quan sát sao? Người thế nào?".
Người đàn ông lạnh nhạt liếc cô ta một cái: "Không phải cô cũng đã quan sát rồi sao?".
Người phụ nữ nhớ lại cảnh tượng mình đã phải trải qua, sắc mặt trở nên hơi khó coi.
Người đàn ông ngồi xuống một chiếc ghế, rồi quay sang nhìn một người đàn ông khác kế bên mình.
"Quản lí, anh có chắc mang họ đến đây là một điều đúng đắn chứ?".
Cả ba người mà quản lí mang về đều không phải người có thể khống chế được, chỉ có thể kìm hãm hết sức có thể.
Vị quản lí trong miệng người đàn ông là một người với vẻ ngoài ôn hòa, nở một nụ cười là như muốn đem người khác tắm mình trong gió xuân.
"Chỉ có họ có thể". Quản lí mấp máy môi, khẽ nói.
Giọng nói êm dịu của hắn khiến tâm trạng của hai người còn lại trong căn phòng đang căng thẳng bất chợt hòa hoãn xuống.
"Nam Tư".
Bầu không khí chìm vào trong tĩnh lặng, sau một lúc, quản lí mới ngẩng đầu, gọi ra một cái tên.
Người đàn ông tên Nam Tư chính là người đeo kính ngồi cạnh quản lí, vừa nghe thấy tên mình, hắn mới ngước mắt lên.
"333 thế nào rồi?".
Nam Tư vừa nghe, quả thật sắc mặt hơi biến đổi, nhưng trong chớp mắt đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.
"Hắn vẫn ổn, chẳng qua... Chiếc máy dò xét của chúng ta vừa mới truyền tin đến, chỉ số tình cảm của 333 có sự thay đổi".
Nam Tư: "Tình trạng của 333 vốn dĩ rất ổn định, từ khi chúng ta có được hắn tới nay, tâm tình của hắn không có sự chập trùng nào. Thế nhưng... sau sự kiện vừa rồi, chỉ số tình cảm của hắn vậy mà tăng lên, việc này rất kì lạ".
"Lại tăng lên?" Người phụ nữ tên Tịch Nghiên ngồi đối diện quản lí lẫn Nam Tư hơi tròn mắt, kinh ngạc thốt lên.
"Rõ ràng, trước 333, cả 246 lẫn 135 cũng gặp tình trạng tương tự, có lẽ nào... Máy dò xét có vấn đề không?". Nam Tư nhíu mày, đưa ra ý kiến.
Quản lí lắc đầu: "Không, không phải máy có vấn đề, mà là bọn họ có vấn đề".
Cả ba người lại rơi vào trầm tư, quản lí đứng dậy, đi đến cái kệ sách dày, lấy ra một cái hồ sơ đi đến bàn làm việc, ngồi xuống, lấy bút ra viết vài chữ vào trong đó.
Nội dung của hồ sơ rất trống rỗng, từ đầu chỉ có hai hàng chữ, sau khi quản lí viết xong, một hàng chữ thứ ba xuất hiện ngay ngắn ở trên cùng.