Mau Xuyên Chi Vai Ác Luôn Không Biết Xấu Hổ

Chương 12: Vương gia cao lãnh x Con vợ kế Tô gia (12)



Ban đêm, Ngu Tiểu Mạc đem chính mình bao ở trong chăn, hồi tưởng lại những lời nói của Dung Lan nói với hắn ban ngày.

-- Sở gia quá không thức thời, cản đường ta.

-- Nếu bọn họ muốn tìm chết, ta sẽ thỏa mãn mong muốn của bọn họ.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn căn bản không tưởng tượng được một người sẽ lấy cái loại biểu tình trào phúng như thế này để nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.

Căn bản không thèm để ý sống chết của người khác, đem tất cả nắm trong lòng bàn tay mình, nhân vật phản diện.

Nhân vật phản diện chính là nhân vật phản diện, không có chuyện gì không thể nói.

Ngu Tiểu Mạc chôn đầu giữa hai đầu gối, hít sâu một hơi.

Kẽo kẹt.

Cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, có người từ bên ngoài đi vào.

Ngu Tiểu Mạc nhắm mắt lại, không để ý đến y.

Dung Lan đi tới bên giường, nhìn người đang chôn người trong chăn kia, đáy mắt hiện ra một tia nhu hòa.

Sau đó truyền đến âm thanh sột soạt cởi quần áo, bên cạnh giường lún xuống, có người nằm xuống bên cạnh hắn.

Ngu Tiểu Mạc ở trong chăn rụt một cái.

Dung Lan nghiêng ngời, giống như trước ôm cả Ngu Tiểu Mạc cùng chăn vào lòng.

Hơi thở của y phả ngay bên cạnh, thân thể Ngu Tiểu Mạc mềm nhũn, chỉ cảm thấy động cũng không được mà không động cũng không được, có gì đó không thoải mái lắm.

Vốn là tại thời điểm này hai người không có nói gì với nhau là được bình an vô sự, ai biết mấy giây sau, Dung Lan lại nói với hắn: "Nhớ nhà sao?"

Y dường như không phát hiện Ngu Tiểu Mạc muốn giữ khoảng cách với y, giọng nói bình tĩnh tự nhiên, hỏi những lời này làm cho Ngu Tiểu Mạc lâm vào trầm tư.

Nhà...

Thôi miên chính mình nhiều ngày như vậy, lần thứ hai nhắc tới thì, vẫn không khỏi nhớ đến nhà mà hắn đã từng sống qua kia.

Không phải là Tô phủ, mà là Ngu gia.

Cái nhà mà hắn nói đến kia không phải là ấm áp gì, càng nhiều hơn chính là xem thường cùng lúng túng.

Bởi vì không có con mới được cha nuôi mẹ nuôi từ cô nhi viện ôm về, có thể cũng từng hưởng thụ sự quan tâm, dịu dàng, tuy rằng sự sự quan tâm này chỉ duy trì đến khi Ngu Sở được sinh ra -- đây đều là suy đoán mà thôi, lúc đó hắn còn quá nhỏ, cũng không nhớ được nhiều.

Sự hiện diện của hắn, cha nuôi mẹ nuôi chỉ xem như trong nhà có thêm một người làm, hoặc là bảo mẫu của Ngu Sở, mà Ngu Sở cũng chưa bao giờ xem hắn là anh trai, trong Ngu gia Ngu Tiểu Mạc quả thực không có địa vị gì đáng nói.

Mặc dù như thế, khi Dung Lan nhắc tới nhà của hắn thì, Ngu Tiểu Mạc phát hiện mình không thể nào buông bỏ được.

Mặc kệ thế nào, hắn cũng đã sinh sống hơn hai mươi năm trong ngôi nhà đó, là nhà mà hắn lưu luyến, không muốn vứt bỏ.

Ngu Tiểu Mạc núp trong chăm, một lúc sau mới từ từ nói ra một câu: "Đương nhiên sẽ nhớ... Nhưng mà không phải Tô phủ."

Thời điểm vừa chết đi, hắn ở trong không gian của hệ thống Hoàng bồi hồi một lúc lâu, nơi đó không có khái niệm về thời gian, rốt cuộc đợi bao lâu hắn cũng không rõ. Hắn chỉ nhớ mình đã rất nhiều lần vì suy sụp mà khóc lớn, hoặc là không ngừng tự bi thương trách móc, không thể chấp nhận sự thật là mình đã rời xa thế giới này.

Hoàng vẫn luôn yên lặng nhìn hắn, cho đến khi cuối cùng hắn xác định được tâm ý bản thân muốn sống, cùng nó hoàn thành giao dịch.

Cảm nhận được tâm tình không tốt của Ngu Tiểu Mạc, Dung Lan ôm hắn chặt hơn, khẽ nói: "Ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta là được rồi, ta sẽ che chở ngươi."

Không nhìn thấy gợn sóng dưới đáy mắt y, Ngu Tiểu Mạc chỉ cười khẽ một tiếng, nói: "Ta không cảm thấy ngươi là người sẽ thật lòng thich ai, hơn nữa, ngươi xác định ta chính là Tô Mặc Nhiên trước kia?"

Nếu thích Tô Mặc Nhiên, vì sao lúc trước không mang hắn rời khỏi Tô phủ, nói suông như thế để con vợ kế ở đó chịu khổ lâu như vậy?

Trước đó Dung Lan dùng Sở Triệt uy hiếp Ngu Tiểu Mạc, hiện tại muốn hắn ở chỗ này, phỏng chừng cũng là muốn dùng hắn để uy hiếp Sở Triệt. Dù sao Sở Triệt cũng đi rồi, mà Dung Lan lại không nói tới một chữ với hắn, điều này cũng rất khả nghi.

Dung Lan khẽ nhíu mày.

Như trong dự liệu, thái độ của hắn đối với mình xác thực là xa lánh. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn đến phần lãnh đạm này, tâm vẫn cảm thấy đau đớn.

"Người ta thích không phải là Tô Mặc Nhiên trước kia, mà là ngươi hiện tại."

"A, phải không?"

Ngu Tiểu Mạc lắc đầu, cũng không tin tưởng những lời này của Dung Lan.

Nhắm mắt lại, hắn cũng không muốn nói gì nhiều với Dung Lan, lại không thấy mặt Dung Lan tái đi vì giận.

Một giây sau, Ngu Tiểu Mạc đã bị một lực đạo rất lớn đè nặng trên vai, mạnh mẽ lật hắn lại đối mặt với người bên cạnh.

"Đau!"

Vai dường như bị bóp nát, Ngu Tiểu Mạc đau kêu thành tiếng, còn chưa kịp nói cái gì, đã nhìn thấy đôi mắt Dung Lan âm trầm dường như muốn hòa vào cùng bóng tối.

Môi của hắn bị chặn lại, có vật gì đó mạnh mẽ cạy ra khớp hàm của hắn, xâm nhập —— đó là lưỡi Dung Lan, y hôn hắn.

Đại não nổ ầm ầm, sau đó là trống rỗng. Ngu Tiểu Mạc mở to hai mắt sững sờ trừng mắt nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc, hiển nhiên là bị hành động công kích này làm cho ngơ ngác.

Đinh.

[ Hệ thống nhắc nhở ]

[ Tiến độ: 7/10 ]

[ Điểm tích lũy: 150 ]

Thật đúng là không khéo, vào lúc này tiến độ tăng thêm một bậc, cũng thành công kéo Ngu Tiểu Mạc từ trong mộng quay về hiện tại.

"Ưm! Ưm ưm!"

Cái gáy bị giữ chặt không thể di chuyển, Ngu Tiểu Mạc không thể làm gì khác hơn là ra sức giãy dụa, cắn một cái trên lưỡi Dung Lan.

Nhất thời trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi, Dung Lan kêu lên một tiếng đau đớn, buông lỏng gông cùm đối với người dưới thân ra, rồi lại gắt gao ấn hai tay của hắn.

Ngu Tiểu Mạc hoảng loạn nhìn hắn, trong mắt thần sắc bất định, lại có thể nhìn ra hắn thật sự rất hoảng sợ.

Hắn đang sợ y, có lẽ nói, từ trước tới giờ hắn cũng chưa từng thích y.

Dung Lan buông lỏng tay, lại yên lặng đưa mắt nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng không nói gì rời đi.

Gương mặt của y ảm đạm trong bóng đêm, thấy không rõ biểu tình, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy y đang tức giận.

Ngu Tiểu Mạc trơ mắt nhìn y biến mất trước mặt mình, nhất thời không biết nên làm gì.

Lại bị hôn, còn là nhân vật phản diện...

Càng buồn cười là, bởi vì chuyện này mà tăng thêm tiến độ, điểm tích lũy.

Hắn không biết nên khóc hay nên cười.

Lần này Hoàng không có xuất hiện, dường như không muốn đi ra quấy rầy hắn, muốn cho hắn một không gian yên tĩnh.

Ngu Tiểu Mạc yên lặng cuộn người trong chăn, cũng không biết suy nghĩ cái gì, cho đến khi trời hừng đông mới ngủ được.

Giấc ngủ này, liền mơ giấc mộng trước kia.

Rào rào ——

Mưa xuân đầu mùa nói đến là đến, còn một phút đến khi tiếng chuông tan học vang lên, bất chợt mưa to tầm tã.

Trong phòng học một bầu không khí ai oán, Ngu Tiểu Mạc nhìn từng giọt mưa lớn cỡ chừng hạt đậu đánh vào trên cửa sổ, biết người kia khẳng định lại muốn mình đến đón y.

Ong ong ——

Quả nhiên, điện thoại di động rung lên, cuộc gọi đến hiển thị một cái tên quen thuộc.

Chuông tan học vang lên, Ngu Tiểu Mạc nhận điện thoại.

"Ngu Sở?"

"Ta ở trong phòng học."

Đơn giản bốn chữ, Ngu Tiểu Mạc đã hiểu rõ ý tứ của y.

"Em chờ một chút, anh liền qua đón em."

Hắn nói như vậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc rời đi.

Điện thoại di động bị bỏ lên bàn, Ngu Tiểu Mạc vừa thu dọn vừa cùng bạn học xung quanh chào tạm biệt, đợi đến lúc dọn dẹp xong hắn mới phát hiện Ngu Sở vẫn không có cúp điện thoại, không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại lên nói với bên kia: "Còn muốn anh làm cái gì sao?"

"... Nhanh lên."

Cái gì cũng không trả lời, Ngu Sở nói xong hai chữ này liền cúp máy. Ngu Tiểu Mạc khó hiểu, đành phải vội vã chạy ra khỏi phòng học.

Ngoài hành lang, một nữ sinh cùng lớp đứng trong sân đang hờn dỗi muốn chính bạn trai đến đón mình, miệng còn nói: "Anh cúp máy trước đi rồi em cúp", hai người không có ai cúp trước, đều muốn tiếp tục nghe giọng đối phương.

Đợi đến khi Ngu Tiểu Mạc đi qua hành lang tới chỗ rẽ cầu thang, đã bị nữ sinh kia khoác vai.

"Tiểu Mạc, bạn trai mình muốn mình đi qua chỗ hắn, mình không có mang dù, dù sao cậu cũng phải đi đón đệ đệ, có để cho mình đi ké không?"

Bạn trai của cô ấy ở lớp mười, dù sao cũng tiện đường, Ngu Tiểu Mạc cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng.

Hai người che ô đi đến khu vực lớp mười, dọc đường nữ sinh vừa nói vừa cười với hắn, cứ ba câu là lại nhắc tới bạn trai nhỏ của mình, cuối cùng còn thần bí mà cười hề hề xáp tới gần bên tai Ngu Tiểu Mạc, nói nhỏ với hắn: "Tiểu Mạc, cậu cũng phải cẩn thận đệ đệ của cậu nha."

Ngu Tiểu Mạc không hiểu những lời này của cô ấy là có ý gì: "Tại sao vậy?"

Hắn biết bạn trai của cô ấy là chung lớp với Ngu Sở, lúc đầu còn lo lắng trong lớp Ngu Sở có chuyện gì không vui, không ngờ rằng nữ sinh đột nhiên cười xấu xa, hôn phớt qua mặt hắn.

Một cái hôn nhẹ, chỉ thoáng qua trên làn da của hắn, thậm chí có thể nói căn bản không tính là một cái hôn, Ngu Tiểu Mạc còn chưa kịp phản ứng, nữ sinh đã cười "Khanh khách" chạy đi.

Ngu Tiểu Mạc đưa mắt nhìn, thì ra đã chạy tới dưới lầu của giáo khu lớp mười, cô gái đã sớm chạy lên lầu hai, đứng bên cạnh bạn tray phất phất tay với hắn biểu thị vừa rồi chỉ là một trò đùa dai, cười cười chỉ xuống dưới lầu.

Thân hình Ngu Sở cao ngất, ở trong đám đông rất dễ nhận ra. Cho nên khi Ngu Tiểu Mạc dời mắt nhìn theo, liếc mắt liền nhìn thấy y.

"Ngu Sở."

Ngu Tiểu Mạc mở miệng gọi y, nhưng đối diện với ánh mắt của y liền ngẩn ngơ.

Lúc nãy ở trong điện thoại còn bình thường, nhưng sao hiện tại vẻ mặt Ngu Sở âm trầm, đầu mày nhăn lại, đáy mắt tức giận giống như sắp phun ra.

Y tức giận, hơn nữa còn là cực kỳ tức giận.

Xảy ra chuyện gì?

Ngu Tiểu Mạc nhanh chóng tiến liên kéo tay y: "Ngu Sở —— "

Trên tay truyền đến nhiệt độ lạnh như băng, Ngu Tiểu Mạc kinh ngạc sao tay Ngu Sở lạnh dữ vậy, cũng không có rút tay về, khẩn trương hỏi: "Em bị sao vậy? Không vui sao?"

Ngu Sở cúi đầu nhìn thoáng qua tay hai người đang nắm lấy nhau, không nói gì.

Sắc mặt của y hòa hoãn hơn một chút, Ngu Tiểu Mạc sờ sờ trán của y, xác nhận không có nóng lên liền nói: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

"... Không có gì."

Lần này cuối cùng cũng nói cho Ngu Tiểu Mạc ba chữ, Ngu Sở nói xong cũng đi về phía trước, hoàn toàn không thấy bên ngoài mưa càng lúc càng lớn.

"Đợi một chút, em không lạnh sao?"

Ngu Tiểu Mạc vội vàng che ô đi theo, Ngu Sở sau khi quay đi liền không nhìn tới hắn, dường như là đang giận dỗi Ngu Tiểu Mạc.

Y như vậy cũng không phải là một lần hai lần, Ngu Tiểu Mạc tập mãi thành quen, đi sát bên cạnh y che ô cho y.

Đi thẳng ra khỏi trường bung dù cho người cao hơn hơn mình nửa người kỳ thật rất mệt mỏi, cánh tay của Ngu Tiểu Mạc hơi tê, vừa định đổi tay cầm dù, thì mu bàn tay đột nhiên thấy hơi ấm.

Ngu Tiểu Mạc nhìn sang Ngu Sở,

Ngu Sở lạnh lùng che ô.

"... Cảm tạ."

Ngu Tiểu Mạc không biết nên nói cái gì.

Nếu muốn cầm dù, có thể nói để mình rút tay lại mà?

Sao lại đè lên tay mình vậy, tay mình còn mỏi a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.