Từ trên tường té xuống dưới, Ngu Tiểu Mặc suýt nữa hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh.
Vốn tưởng rằng lần này sẽ té rất thảm, không nghĩ đến giây tiếp theo, hắn bị một đôi tay hữu lực vững vàng tiếp được.
Hơi thở xa lạ mà thanh lãnh xông vào mũi làm đại não của Ngu Tiểu Mạc ngẩn ngơ mấy giây, cũng may là không có té xuống chỗ nào hết, một hồi sợ bóng sợ gió, trong lòng ngổn ngang mà thở phào nhẹ nhõm.
"Mặc Nhiên!"
Còn chưa kịp rời khỏi người đã đỡ lấy mình, Ngu Tiểu Mạc lại nghe thấy tiếng Tô Ngạo trách cứ: "Đụng phải Vương gia còn không mau quỳ xuống tạ tội?! Còn nữa, vừa nãy ngươi làm cái gì?!"
Vương gia?!
Ngu Tiểu Mạc vừa nghe những lời này liền theo bản năng muốn nhảy ra khỏi ngực người ta, kết quả là cánh tay đang ôm mình bỗng nhiên siết chặt lại, hắn không khống chế được thân thể mà ngã về phía Dung Lan, cái mũi nặng nề mà đập vào ngực Dung Lan.
Đau!
Ngu Tiểu Mạc thiếu chút nữa bị đau đến phát khóc còn chưa kịp phẫn nộ, liền đón nhận ánh mắt lạnh như băng kia.
Trong phút chốc khi đối diện với Dung Lan, trong lòng Ngu Tiểu Mạc không khỏi "lộp bộp" một chút.
Y thấy một đôi mắt hẹp dài lạnh lùng, đôi ngươi thâm trầm không gợn sóng nhìn không thấy điểm cuối, một màu đen nồng đậm không tiêu tán đi được, giống như một khối mặc ngọc, ở đó thấy ảnh ngược bóng dáng của y.
Ánh mắt như vậy rất giống Ngu Sở, ngay cả khí lạnh trên người cũng cực kỳ y hệt hắn.
"....."
Nếu như không phải bởi vì gương mặt của Vương gia này cùng Ngu Sở không có điểm nào giống nhau, sợ rằng Ngu Tiểu Mạc sẽ cho rằng hắn là Ngu Sở.
Đau đớn trên mũi đã giảm bớt đi nhiều, Ngu Tiểu Mạc nhanh chóng liền từ trong sự thật là "Vương gia này căn bản cũng không phải là Ngu Sở" phục hồi tinh thần lại. ý thức được chính mình lần thứ hai bị một người đàn ông ôm lấy trước mặt người khác, tâm tình của y không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung.
"Ấy, Vương gia, ngài có thể thả ta xuống được không?"
"....."
Dung Lan trầm mặc nhìn y một hồi, ánh mắt mờ mịt, u ám mà khó dò.
Ngu Tiểu Mạc khẩn trương nhìn hắn, rất sợ cái người nhìn qua cũng không dễ chọc sẽ làm ra chuyện gì.
May là, cuối cùng Dung Lan vẫn buông lỏng tay, đem người thả xuống dưới.
"!"
Chân vừa chạm đất, Ngu Tiểu Mạc liền mất thăng bằng mà lảo đảo một chút. Eo lập tức bị Dung Lan vững vàng ôm lấy, hướng về phía mình.
"Cẩn thận."
Âm thanh trầm thấp từ tính vang lên bên tai, không biết vì sao còn mang theo vài phần khàn khàn. Hơi thở ấm áp của nam nhân phun trên cổ, Ngu Tiểu Mạc hơi nhột, nhịn không được rụt cổ một cái.
"Đa tạ Vương gia."
Chờ y lại giương mắt nhìn về phía Dung Lan thì, chỉ thấy người kia đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng kiêu căng như vừa rồi, tựa như người vừa mới nói "Cẩn thận" không phải là hắn.
Đối với Ngu Tiểu Mạc nói lời cảm tạ thì khẽ gật đầu, Dung Lan xoay người, làm lơ ngăn cản của Tô Ngạo, trực tiếp rời đi.
Thời điểm hắn đến không nói một lời, lúc đi cũng chỉ nói một tiếng "Cẩn thận" với Ngu Tiểu Mạc, làm cho người ta có cảm giác rất kỳ quái, còn có loại chuyện khác thường giống như là đặc biệt đến vì Ngu Tiểu Mạc.
Đương nhiên, Ngu Tiểu Mạc không nghĩ đến việc này, bởi vì lúc này y nghe được giọng nói của Hoàng.
"Không thể phân tích."
Sau khi Dung Lan rời đi Hoàng liền lên tiếng: "Năng lực tự động phân tích mất đi hiệu lực, chúc mừng ký chủ, đã gặp được vai chính, xin hãy nắm chắc cơ hội."
A?
Ngu Tiểu Mạc theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện quả nhiên mình đi tới thế giới hệ thống trong nháy mắt.
"Cái gì gọi là không thể phân tích."
"Năng lực tự động phân tích là dưới tình huống tiếp xúc thân thể mới có thể mở ra, thế nhưng chủ hệ thống thiết lập nhân vật chính không thể bị phân tích, tức là, hoặc là nam chính hoặc là nhân vật phản diện."
Nam chính hoặc nhân vật phản diện? Lại nói tiếp vừa rồi chính xác là không có tự động phân tích.
Ngu Tiểu Mạc nói: "Như vậy, Hoàng ngươi biết người nam nhân kia là nam chính hay là nhân vật phản diện sao?"
Hoàng trầm mặc vài giây, nói: "Cái này phải tự bản thân ngươi phán đoán, bất quá hiện tại xem ra khả năng cao hắn là nam chính. Bởi vì hắn cứu ngươi, hơn nữa thái độ đối xử với ngươi cũng rất khác."
"Thế nhưng..."
Ngu Tiểu Mạc nhỏ giọng cải chánh một chút: "Vậy hẳn là đối với Tô Mặc Nhiên, không phải đối với ta."
"Ngưoi chính là Tô Mặc Nhiên."
"Nhưng —— "
[ Bổ sung hoàn tất, hệ thống đóng. ]
Đặc điểm của Hoàng chính là đột nhiên tới đột nhiên đi, một tiếng chào hỏi cũng không nói liền trực tiếp rời đi, căn bản không cho thời gian phản ứng.
Đợi đến lúc Ngu Tiểu Mạc hồi phục tinh thần lại thì, chỉ thấy vẻ mặt tức giận của Tô Ngạo, cùng với sắc mặt xấu xí đến cực độ của Tô Hằng đứng đằng sau.
"Cha..."
Hai cha con này ngay cả sắc mặt đều giống nhau, thật sự là vật họp theo loài.
"Ta chuẩn bị mất mấy ngày, mà toàn bộ đều bị hủy trên tay ngưoi!"
Tô Ngạo hoàn toàn chẳng để tâm đến suy nghĩ trong lòng của Tô Mặc Nhiên, mà chỉ vào y giận dữ nói: "Ngươi có biết hay không, nếu có thể leo lên Tề vương phủ thì chúng ta cũng không cần phải chịu liên lụy do Sở gia rơi đài! Vạch kế hoạch nhiều ngày như vậy thất bại trong gang tấc, đều bởi vì ngươi!"
"....."
Ngu Tiểu Mạc trầm mặt nhìn Tô Ngạo vì tiếc nuối mà vặn vẹo gương mặt, đột nhiên rất muốn biết lúc trước, khi mà Liễu thị gả đến Tô phủ, thì trượng phu của bà ấy là một quân tử như thế nào. Cho đến sau này cùng Liễu thị ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn lại là một tên bạc tình như thế nào.
Tô Ngạo căn bản là người không xứng để giao phó cả đời, đáng tiếc vì chọn lầm mà uổng phí cả đời một nữ tử quật cường.
"Phụ thân, mấy ngày nữa mà đến ngày giỗ mẫu thân, ta muốn đi viếng bà ấy."
Không mở miệng gọi Tô Ngạo là "cha" nữa, giọng của Ngu Tiểu Mạc đặc biệt lạnh nhạt: "Phụ thân cũng có thể nhân cơ hội này đuổi ta khỏi Tô phủ, đem đại ca gả cho Vương gia vui vẻ, như vậy Tô gia có thể làm hoàng thân quốc thích rồi."
"Ngươi nói cái gì đó?!"
"Đây không phải là ý tưởng của ngài sao? Ta chỉ thay ngài nói ra mà thôi."
Ngu Tiểu Mạc giương môi, nhìn thẳng vào người đàn ông xa lạ này mà cười: "Ai bảo ta là người hiểu rõ tâm ý của ngài, là một hiếu tử nhỉ?"
Tô Ngạo tức giận ngay cả râu cũng rung lên: "Ngươi —— ngươi cái thứ vô liêm sỉ!"
"Cha, ngài không cần tức giận với nhị đệ."
Tô Hằng cười khinh miệt, nói với Tô Ngạo: "Có vài người trời sinh sẽ không đáng xem trọng y, huống hồ y chính là điềm xui, ngay từ đầu đã khắc chết mẹ của y, hiện tại lại khắc Tô phủ. Đáng lý ra, người như thế này phải đuổi từ sớm mới tốt."
Những lời này nhắc nhở Tô Ngạo, nhớ tới gần đây tình huống của Tô phủ rất lúng túng, với lại mình ở trên triều đình không được ai để ý tới, hắn đối với Ngu Tiểu Mạc chán ghét cũng rõ ràng thêm một chút.
Nếu là sát tinh, như vậy ở lại trong phủ thế nào cũng xảy ra chuyện, xem ra trong khoảng thời gian này không thể giữ y lại.
"Nếu ngươi muốn đi, vậy mấy ngày này ngươi cũng không cần quay về Tô phủ! Đi ra ngoài kiểm điểm một phen đi!"
Những lời này coi như là đuổi khéo, Tô Ngạo nói xong cũng không liếc mắt nhìn đứa con thứ này nữa, phất tay áo bỏ đi.
Tuy rằng chỉ nói tạm thời có mấy ngày, nhưng khi nào mới đón Tô Mặc Nhiên trở về còn phải tùy thuộc tâm trạng của Tô Ngạo.
Tô Hằng nhìn trò hề một hồi, mắt thấy phụ thân đã đi, hắn quay đầu nhìn về phía Ngu Tiểu Mạc, ý cười khinh miệt vừa rồi liến biến thành băng lãnh: "Nhị đệ, đi thong thả, không tiễn!"
"Người nên nói câu này là ta."
Ngu Tiểu Mạc không nhanh không chậm nói: "E rằng sau này, không thể thấy được đại ca và Tô phủ a."
Tô Hằng cười nhạt: "Ngươi cũng biết mình không về được?"
Ngu Tiểu Mạc quơ quơ ngón tay với hắn, cười đến quỷ dị mà tà tứ: "Không, dĩ nhiên không phải."
"Đại ca, ngươi đừng có quên, ta a, thế nhưng trong miệng các người chính là Thiên sát cô tinh khắc chết người thân nha..."
"Sau khi mẫu thân ta mất, trong phủ cũng chỉ có ngươi cùng cha là "thân cận" với ta đó..."
"Ta vậy mà vẫn không thể chờ đợi nổi, chờ đến thời điểm khi cha cùng ngươi tại địa phủ nhìn thấy mẫu thân ta..."
Nhìn đáy mắt Tô Hằng từng chút từng chút tràn đầy hoảng sợ, Ngu Tiểu Mạc biết hiện tại trong mắt hắn, mình chính là một ác ma.
Một người sẽ thật thấu tình đạt lý, một ác ma muốn mạng người.
"Ngươi, ngươi..."
Lúc này đã là hoàng hôn, trong mảnh đất hoang vu cỏ dại mọc thành từng bụi, người trước mắt khẽ nhếch môi nhe răng cười dữ tợn khủng bố, tựa như ——
Ác quỷ từ dưới đất chui lên...
Không nghĩ tới đệ đệ thường ngày nhu nhược vô dụng lại biến thành bộ dạng này, Tô Hằng thật sự bị dọa rồi.
Cười khủng bố như vậy, giọng nói quỷ dị như vậy... Đâu còn là người! Đây quả thực là một con quỷ!!
"Đại ca, ngươi có biết hay không, đêm qua mẫu thân tới tìm ta."
Ngu Tiểu Mạc câu môi lộ ra nụ cười càng thêm vặn vẹo, bước tới một bước, đến gần Tô Hằng: "Bà ấy nói với ta một câu —— "
"Bang" một tiếng, Tô Hằng cảm giác cổ tay mình bị chế trụ gắt gao, móng tay hoàn toàn bấu vào trong huyết nhục, từng cơn đau đớn.
"Bà ấy nói cái gì nhỉ... Ha ha...."
Tô Hằng nhanh chóng càng thêm hoảng sợ phát hiện gương mặt này đã gần ngay trước mắt, hơn nữa vặn vẹo đến nỗi nhìn không ra bộ dạng lúc trước ——
Hô ——
Một cơn gió lạnh quét qua, phía sau giống như có người nào đó lạnh lùng thổi đến, từng chút từng chút, thẩm thấu vào trong xương...
"A a a a ——!!"
Rốt cuộc không chịu nổi áp lực như vậy, sau khi Ngu Tiểu Mạc hiếm khi có ý xấu mà diễn một tuồng kịch, đại công tử Tô gia thành công bị dọa đến hai mắt biến thành màu trắng, trước mặt Ngu Tiểu Mạc sợ đến tè ra cả quần, chạy trốn.
?
Ngu Tiểu Mạc: "..."
Phốc!
"Ha ha ha ha ha —— "
Sau đó y ôm bụng cười hồi lâu, cuối cùng cười đến đau bụng, mới miễn cưỡng ngừng lại.