[ Tuyến cốt truyện của Thẩm Tịch: Sau công nguyên năm 2037, lúc ra ngoài tìm kiếm vật tư quay về căn cứ của vai chính. Cùng ngày hôm đó cứu nhân vật phản diện ngụy trang thành một alpha bình thường trà trộn vào căn cứ, sau khi bị nhân vật phản diện cướp đi, lại thừa dịp nhân vật phản diện bị trọng thương, nội ứng ngoại hợp với vai chính tiêu diệt thế lực của phản diện, cuối cùng là chắn một đao cho vai chính, chết trong cuộc chiến vây quét của vai chính đối với nhân vật phản diện. ]
[ Hệ thống nhắc nhở: Đang truyền nhiệm vụ mới, tiếp nhận nhiệm vụ mới: Có/Không ]
Một lượng lớn tin tức được truyền vào đầu, hệ thống chỉ hời hợt cho vài câu miêu tả, mà tin tức trong đầu Ngu Tiểu Mạc so với mấy câu mà hệ thống biểu hiện ra thì nhiều hơn nhiều lắm.
Người này chính là nhân vật phản diện của thế giới này, chính mình cần phải bị y cướp đi, sau đó từng bước chiếm được tín nhiệm của y, cũng lấy được cơ mật của căn cứ, đem toàn bộ cơ mật này giao cho vai chính, cùng vai chính nội ứng ngoại hợp tiêu diệt hoàn toàn thế lực của nhân vật phản diện.
Thế nhưng, nhân vật phản diện không phải là Nguyên Tiêu đoạt Lý gia sao? Người này là ai? Không, không đúng, lẽ nào y không phải là Mạc Sở? Mạc Sở đang ở đâu?
Trong phút chốc, khủng hoảng không rõ ập vào lòng, ánh mắt nam nhân xa lạ mà lãnh đạm như một lưỡi dao sắc bén, ở trong lòng hắn hung hăng hạ một dao.
Hoàng sẽ không làm ra loại sai lầm này, nó nói ai là nhân vật phản diện, người đó chính là nhân vật phản diện.
Nếu nói người đó là Mạc Sở, tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt này nhìn mình...
"Hoàng!"
Vội vội vàng vàng gọi tên hệ thống, Ngu Tiểu Mạc đã sớm không có lòng dạ nào đi nhìn nhiệm vụ nhánh: "Đây là có chuyện gì?"
"Ngươi hỏi là về nhân vật phản diện, hay là nhiệm vụ?"
Ngu Tiểu Mạc nghẹn một chút, sau đó có hơi chột dạ: "Mạc Sở, y..."
Hoàng nói: "Hệ thống không phải chỉ có một."
Một câu nói, dập tắt hơn phân nửa ngọn lửa trong lòng.
Ý nghĩa trong những lời này của Hoàng là, hệ thống nhân vật phản diện không phải là duy nhất, cũng không phải người sở hữu nhân vật phản diện của thế giới, đều là Mạc Sở.
Vậy nếu như đúng là một người xa lạ, nếu như quả thật không phải là Mạc Sở ——
Trong lòng trống trải, Ngu Tiểu Mạc hít sâu một hơi cho mình tỉnh táo lại, ôm một tia hy vọng quay về hiện thực.
Khi nhìn đến ánh mắt lạnh lùng, tâm của hắn lại bị đánh một cái thật đau.
"Ngươi là ai?"
Nam nhân cau mày, không có buông tay đang chế trụ cổ tay Ngu Tiểu Mạc.
Ngu Tiểu Mạc cố gắng duy trì bình tĩnh, cố sức đem cổ tay mình thoát ra tay y: "Tôi là Thẩm Tịch, là người cứu mạnh anh —— đây là thái độ của anh đối với ân nhân cứu mạng hả?"
Năng lực tự động phân tích không thể phân tích thân phận của người không thuộc về thế giới này, đây càng có thể xác định người đàn ông này là người có hệ thống giống như mình. Nhưng mà hiện giờ, Ngu Tiểu Mạc căn bản không rõ y rốt cuộc là ai?
Ánh mắt nam nhân mang theo nghi vấn rõ ràng, sau khi quan sát Ngu Tiểu Mạc từ trên xuống dưới vài lần, nói: "Hệ trị liệu?"
Ngu Tiểu Mạc chần chờ một chút, gật đầu.
"Còn là một omega chưa bị đánh dấu?"
"....."
"A."
Nam nhân đột nhiên cười lạnh, lần thứ hai nắm chặt tay Ngu Tiểu Mạc: "Không nghĩ tới ở thế giới đầu tiên này lại gặp phải người giống ta, cậu cũng là có hệ thống phải không?"
Lực đạo trên tay y rất mạnh giống như trước, nhưng mà cũng không có đến độ làm đau hắn. Nhưng giọng nói lại càng lạnh lùng, lạnh đến nỗi đánh nát một tia ảo tưởng cuối cùng của Ngu Tiểu Mạc..
Hắn có thể thấy mình mang theo hệ thống, giống như Mạc Sở, Mạc Sở cũng có thể...
Lần thứ hai Ngu Tiểu Mạc hít sâu một hơi, cảm giác đau đầu dường như lại càng mãnh liệt.
"Anh là —— Mạc Sở?"
Nét mặt bình tĩnh hỏi ra những vấn đề này, hắn gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt này, trong nội tâm sớm đã nhấc lên sóng gió.
Hắn cũng không biết từ lúc nào mình có thể đem tình cảm che giấu trong nội tâm tốt như vậy. Dù cho tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cũng vẫn che giấu chặt chẽ như cũ, không tiết lộ ra chút gì bất thường.
Nếu như người này nói không phải là Mạc Sở, tình cảm chân thực mình biểu lộ ra sẽ không có ý nghĩa gì.
Ở trong lòng yên lặng nghĩ, tay của Ngu Tiểu Mạc nắm chặt thành quyền, bởi vì dùng sức quá mức mà móng tay không có huyết sắc.
Đương nhiên nam nhân chú ý đến điểm này, y bỏ qua tay của Ngu Tiểu Mạc, lạnh lùng nói: "Mạc Sở? A, xin lỗi, phải để cậu thất vọng rồi, ta không phải là Mạc Sở gì đó."
Ngừng một chút, y lại liếc mắt nhìn Ngu Tiểu Mạc, trong mắt lộ vẻ trào phúng: "Không phải người yêu cậu có phải rất khó chịu không? Thật đáng tiếc, bây giờ cậu có thể tự sát kết thúc nhiệm vụ, sau đó nhảy đến thế giới kế tiếp đi tìm người yêu của cậu."
Nghe được châm chọc cùng bén nhọn trong lời nói của y, Ngu Tiểu Mạc cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình —— bởi vì lúc nãy cố sức quá mức, móng tay đâm rách bàn tay, hiện tại cảm thấy đau từng cơn.
Bạch quang hiện lên, vết thương trên tay hắn biến mất.
Sau đó, từ vòng tay không gian Ngu Tiểu Mạc lấy ra một chiếc nhẫn ngọc bích đeo lên ngón tay giữa, cũng điều ra giao diện thông tin, nhìn nhiệm vụ nhánh còn đang sáng lòe lòe, chọn nhận.
Đinh.
[ Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ nhánh đã nhận thành công ]
[ Nhiệm vụ yêu cầu: Bảo đảm nhân vật "Thẩm Tịch" phát triển theo tuyến cốt truyện ban đầu ]
[ Đang buộc định nhiệm vụ nhánh ]
[ Buộc định hoàn thành ]
[ Tiến độ trước mắt: 1/10 ]
"Nhiệm vụ chính và nhiệm vụ nhánh được buộc định chung với nhau, ngươi cần hoàn thành hai nhiệm vụ, tiến độ cũng sẽ tiến hành đồng thời."
"Ừ, ta đã biết."
Thời điểm Ngu Tiểu Mạc làm những chuyện này vẫn luôn rất lãnh tĩnh, lãnh tĩnh đến mức bản thân cũng cảm thấy xa lạ.
Có lẽ là nam nhân nói ra quá bén nhọn làm hắn lạnh cả tâm can, hoặc có lẽ là do câu nói kia của Hoàng "Hệ thống không phải là duy nhất" làm hắn tỉnh táo, nói chung hiện tại hắn hiểu, ở thế giới này căn bản không có Mạc Sở, lưu lại cho hắn, chỉ có chiếc nhẫn này cùng với nhân vật phản diện không phải là Mạc Sở.
Chỉ khi nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ này, hắn mới có thể rời khỏi thế giới này, mới có thể tại một thế giới khác gặp được người mà mình muốn gặp.
Về phần người đàn ông này nói tự sát ——
Ngu Tiểu Mạc lạnh lùng liếc mắt nhìn nam nhân, xoay người muốn rời đi.
Hắn không có ngu xuẩn như vậy, tự sát có nghĩa là nhiệm vụ thất bại, thất bại sẽ bị chủ hệ thống nghiêm phạt. Nếu quả thật hắn làm như vậy, chỉ sợ cũng thực sự không thấy được Mạc Sở.
Nhìn khí tràng của người trước mắt này từ ngây thơ ban đầu, rồi đến ngốc lăng, thất lạc, cuối cùng trở nên băng lãnh, nam nhân chỉ cảm thấy dường như trong mấy phút ngắn ngủi thấy được bóng dáng của vài người, cuối cùng xuất hiện trước mặt hắn, chính là một người lạnh lùng như băng.
Người này ở trong không trung lấy ra một cái nhẫn ngọc bích gây sự chú ý cho y, nam nhân biết người phải có đồ vật tương tự như không gian tùy thân, chiếc nhẫn này chính là lấy ra từ nơi đó.
Vật để trong không gian tùy thân sẽ không theo cải biến của thế giới mà biến mất —— trừ phi là hệ thống tặng kèm trong nhiệm vụ —— như vậy, người này chính là đem cái nhẫn này để trong không gian tùy thân?
Căn bản không cần động tâm tư gì, nam nhân liền biết cái nhẫn này nhất định là do "Mạc Sở" gì đó đưa cho người này, chắc là tín vật đính ước, bằng không người này sẽ không quý trọng như thế.
Quý trọng gì đó...
Nam nhân đột nhiên duỗi tay, một tay kéo Ngu Tiểu Mạc về bên cạnh mình.
Ngu Tiểu Mạc bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo ngã xuống giường, bị nam nhân đặt ngồi lên đùi vừa mới chữa lành của y.
"Buông!"
Đùng!
Ký ức bị Lý Cảnh cưỡng hôn hiện lên lần thứ hai, trong nháy mắt ập tới, trong ánh mắt hắn tràn ngập chán ghét bùng nổ, đột nhiên vang lên tiếng súng.
Động tác của Ngu Tiểu Mạc dường như là vô thức, rất nhanh, nhưng mà nam nhân lại phản ứng nhanh hơn, khi Ngu Tiểu Mạc giơ súng lên thì đã phóng ra một đạo lôi điện, chuyển họng súng sang hướng khác.
Đùng ——
Tích ——
Trong phòng bệnh vốn là cửa sổ yếu ớt bị đạn nghiền nát, cùng lúc đó, tiếng cảnh báo vang lên khắp tổ trị liệu.
"Cậu thực sự muốn đưa người khác tới?!"
Đoạt lại súng của Ngu Tiểu Mạc, không để ý hắn phản đối, nam nhân chặt chẽ chế trụ hắn: "Thật là chọc đến phiền toán! Nếu như không phải trong cốt truyện bắt ta phải làm như vậy, ta căn bản không muốn xuất hiện cùng cậu!"
Eo bị người ta dùng sức chế trụ, nằm trên giường hạn chế đại đa số động tác của thân thể, lần đầu tiên Ngu Tiểu Mạc hận chính mình lại yếu như vậy, yếu đến nỗi không thể thoát khỏi sự kiềm chế của người khác.
Nếu Mạc Sở ở đây...
Mũi có chút chua xót, Ngu Tiểu Mạc không biết tại sao mình sẽ xúc động như thế —— sau khi nghe nam nhân nói những lời này đồng thời phát hiện y có ý đồ muốn cưỡng ép mang mình đi, hai mắt hắn đỏ bừng cắn lên vai nam nhân một cái.
Một ngụm cắn xuống vô cùng tàn nhẫn, hắn có thể cảm thụ được mùi máu tươi tràn trong khoang miệng. Nam nhân bị đau rên lên một tiếng, lôi quang trên tay cũng tăng vọt, nhưng khi sắp chạm vào Ngu Tiểu Mạc thì dừng lại, biến mất trên ngón tay y.
Cuối cùng nam nhân vẫn là dùng tay, đánh một kích tàn nhẫn sau gáy Ngu Tiểu Mạc.
Gáy truyền đến một trận đau nhức, giây tiếp theo, trước mắt Ngu Tiểu Mạc tối sầm, mất đi ý thức.
Mắt thấy người này giống như con thỏ hung hãn đến phát cường rốt cuộc cũng mềm mại ngã vào trong ngực mình, nam nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng không phải xuất phát từ nguyên do người này an phận lại.
Y nhìn tay mình, thử nghĩ nếu như lôi quang bạo liệt thực sự đánh vào trên người người này...
Tự dưng, trong lòng y thấy sợ hãi.
Từ lúc đánh nát kính trong phòng đến khi Ngu Tiểu Mạc phát cuồng rồi đến nam nhân chế trụ hắn, tổng cộng chỉ mất vài phút, mà nam nhân đã nghe được tiếng bước chân hỗn loạn đang tới gần.
Nhất định phải rời khỏi nơi này.
Nhìn giá trị cừu hận tăng thêm 1 điểm, nam nhân một tay ôm eo Ngu Tiểu Mạc, đứng lên.
Sau khi đứng dậy, trong thoáng chốc, y còn theo bản năng thay đổi tư thế, đem người đang ôm trước ngực bế lên.
"Bác sĩ Thẩm —— "
Y tá chạy tới chỗ này đẩy cửa ra, trước mắt cô dường như có bạch quang gì đó hiện lên ——