Mau Xuyên Chi Vai Ác Luôn Không Biết Xấu Hổ

Chương 40: Vương giả mạt thế x Bác sĩ gặp nạn (12)



Tiến độ tăng thêm một bậc nữa, rất nhanh thì có thể đạt một nửa tiến độ.

Ngu Tiểu Mạc quay đầu nhìn về phía Mạc Sở: "Hiện tại là 4/10."

Mạc Sở nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta đã đến phân bộ của căn cứ, mấy ngày nay em không cần đi lung tung, ngày mốt chúng ta sẽ lên đường, bao vây tiêu diệt con tang thi cấp 6 kia."

Nói xong, ở trong lòng y cười lạnh lùng, tang thi cấp 6 chỉ là thứ yếu, chủ hệ thống muốn là vai chính có thể cách sơn quan hổ đấu*, nhìn y - nhân vật phản diện dùng con tang thi mạnh nhất trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi mà thôi.

(Cách sơn quan hổ  đ ấu < 隔山观虎斗 >:  Đ ứng bên kia núi xem hổ  đ á nh nhau).

Ngu Tiểu Mạc không chú ý tới Mạc Sở che giấu lãnh ý sâu đậm, "Ừ" một tiếng, từ vòng tay không gian lấy súng ra đưa tới trước mặt Mạc Sở: "Anh xem!"

"Đây là cái gì?"

Mạc Sở nhận lấy, nhìn xung quanh: "Súng?"

Đôi mắt Ngu Tiểu Mạc lóe sáng: "Em đã từng dùng nó đánh chết một con tang thi cấp 4!"

Ý của hắn là muốn khoe với Mạc Sở mình cũng có năng lực giết chết tang thi, không ngờ rằng Mạc Sở nghe những lời này xong liền rét lạnh cả người: "Một mình em đi giết tang thi? Ai cho em làm thế? Lý Cảnh?"

Môi y mím thành một đường thẳng, bởi vì một câu nói của Ngu Tiểu Mạc mà nổi giận. Đối với nguyên nhân y nổi giận, Ngu Tiểu Mạc vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng muốn lấy lòng mà đi qua, cọ cọ trên người y: "Em không sao, em còn tốt mà."

"Hắn ta để em, một dị năng giả hệ trị liệu ra ngoài giết tang thi?"

Chiêu này xác thực rất hữu hiệu, thần sắc Mạc Sở hòa hoãn hơn nhiều, bỏ qua tức giận, nắm chặt tay của Ngu Tiểu Mạc: "Hắn ta không nghĩ em có thể chết ở bên ngoài sao?"

Ngu Tiểu Mạc lắc đầu: "Hắn ta phái Thẩm Tịch và một phân đội ra ngoài, đợi đến khi em tới liền đối mặt với con tang thi cấp 4 kia."

"Những người trong phân đội đâu?"

"... Đều, đều chết hết, chỉ còn em, và một người tên Hà Kiệt."

Vừa mới nãy còn nói chính mình không có chuyện gì, sau khi Ngu Tiểu Mạc đón nhận ánh mắt băng lãnh của Mạc Sở, trong lòng lại có chút chột dạ, lại nghĩ đến những người vì mình và Hà Kiệt mà chết, trong lòng lại có cảm giác khó chịu không nói ra được.

Giống như những người tiếp xúc với hắn khi hắn vừa đến thế giới kia, kết cục cũng không có cái gì tốt. Những hắc y nhân hộ tống hắn và Sở Triệt hy sinh, những chiến hữu ở ngục giam M-K273 trên tinh cầu Vega cũng vậy, lần này, còn bao gồm những đồng đội mà ngay cả tên hắn còn không kịp biết...

Trong lòng Ngu Tiểu Mạc không khỏi chùng xuống.

Một cái đề tài đơn giản, lại làm cho bầu không khí giữa hai người có chút không được tự nhiên.

Mạc Sở nắm lấy bàn tay ấm áp của Ngu Tiểu Mạc, yên lặng một lúc, cuối cùng vẫn là nặng nề thở dài một hơi, còn choàng qua vai Ngu Tiểu Mạc.

"Lần sau không cần lại làm... Quên đi, nếu lần sau lại làm chuyện nguy hiểm như vậy, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, biết không?"

Vốn muốn nói lần sau không cần làm chuyện nguy hiểm như vậy, nhưng ý niệm trong đầu vừa chuyển, Mạc Sở vẫn là bấc đắc dĩ không nói ra.

Thế giới này đã sớm không phải thế giới chân thật ở chỗ bọn họ, nếu như là ban đầu, Mạc Sở nhất định sẽ nói "Ta sẽ bảo vệ em thật tốt", nhưng mà ở đây, bảo vệ chính là hại người y yêu, cái được bù không đủ cái mất.

Nhẹ nhàng chạm vào trán Ngu Tiểu Mạc, lần thứ hai Mạc Sở khẽ thở dài: "Đến thế giới sau, trước khi ta tìm được em, em phải bảo vệ tốt cho bản thân."

Trong lòng Ngu Tiểu Mạc chợt lạnh, Mạc Sở nói như vậy đại biểu cho đến thế giới sau y vẫn không thể lập tức thức tỉnh, chỉ có một mình mình, trước khi Mạc Sở đoạt được quyền kiểm soát chính là như thế.

Nhưng mà...

Ngu Tiểu Mạc nghiêm túc nói: "Em sẽ tới tìm anh."

Mạc Sở gật đầu: "Ta sẽ chờ em."

"....."

Trong lòng phút chốc hiện lên ý niệm trong đầu, Ngu Tiểu Mạc không mấy vui vẻ nói: "Ít nhất lần sau đừng để cho nhân vật phản diện ở trước mặt em nói về người yêu của hắn, em không muốn nghe những lời này."

Nguyên Tiêu ở trước mặt hắn không chỉ đề cập tới gã còn có một cô người yêu, ngữ điệu còn càng cao ngạo, càng ác liệt.

Mạc Sở nghe nói như thế không nhịn được cười: "Em quên trí nhớ của hắn và ký ức của ta trộn lẫn sao?"

Ngu Tiểu Mạc không hiểu: "Ừ."

Mạc Sở cười nói: "Người yêu trong miệng hắn, chính là em."

Bỗng chốc Ngu Tiểu Mạc sửng sốt: "Cái gì?!" Thì ra "Cô" trong miệng Nguyên Tiêu không phải là "Cô", mà là "Hắn" sao?

"Đứa ngốc, ta đã nói ký ức của mình trộn lẫn với trí nhớ của hắn mà."

Mạc Sở nhéo nhéo mũi hắn: "Người hắn nhớ thương từ đầu đến cuối đều là em, nhưng trí nhớ của hắn quá hỗn loạn, không nhận ra là em mà thôi."

Đầu óc Ngu Tiểu Mạc xoay vòng vòng, có một chút ngốc nghếch.

Thì ra là như vậy, mình lại không biết gì hết...

"Thay vì nói hắn đang nhớ em, không bằng nói là ta nhớ."

Nhìn Ngu Tiểu Mạc bối rối, tâm tình Mạc Sở cũng bị hắn chọc cho buồn cười: "Dù sao em cũng là của ta, hắn hay cọng hành nào cũng không tính."

"Ừ..."

Nói chuyện xoay vòng vòng khiến Ngu Tiểu Mạc hơi không phản ứng kịp, một lúc sau mới nói: "Em biết rồi."

Mạc Sở đưa súng lại cho Ngu Tiểu Mạc: "Biết là tốt rồi, ta cũng không muốn về sau vì em hiểu lầm mà bị em gán cho cái danh phụ tình." Nói xong, lại ngừng một chút: "Cất súng đi, chưa đến thời khắc quyết định thì đừng lấy ra."

"....."

Ngu Tiểu Mạc cúi đầu nhìn súng của mình, đột nhiên nghĩ đến dị năng của Mạc Sở và dị năng của những người khác, có chút uể oải: "Em còn quá yếu."

Mạc Sở bình tĩnh nói: "Em sẽ trở nên mạnh mẽ."

Ngữ khí của y kiên quyết mà nghiêm túc, phảng phất như nói không phải là cổ vũ mà là chuyện gì đó xác thực. Tâm Ngu Tiểu Mạc khẽ rung động, đột nhiên cảm thấy người sẽ nói như vậy với mình, cũng chỉ có Mạc Sở.

Ngay cả Hoàng, cũng chỉ là đưa ra yêu cầu với hắn mà thôi, cho tới bây giờ cũng không có khẳng định với hắn nhất định hắn sẽ làm được.

Trong lòng ấm áp, Ngu Tiểu Mạc cúi đầu nhìn tay hai người đan vào nhau, nhịn không được nắm chặt hơn một chút.

Mạc Sở thấy thế, cũng dứt khoát hôn trên mặt Ngu Tiểu Mạc một cái: "Như vậy mới được, lần sau thấy cảm động thì hôn ta một cái, nhớ chưa?"

Y luôn có thể nói ra một vài điều làm Ngu Tiểu Mạc đỏ mặt đến tận mang tai, cố tình là Ngu Tiểu Mạc còn không biết phải trả lời như thế nào, không thể làm gì khác hơn là ngẩn người, nửa ngày sau mới "A" một tiếng, không biết có tính là đáp ứng hay không.

Mạc Sở nhìn người bên cạnh, nâng cằm hắn: "Ta vốn định nói yếu kém cũng rất tốt, ta sẽ bảo vệ cho em. Nhưng mà, có thể em càng muốn nghe câu đầu tiên."

Trong mắt của y đều là ôn nhu cùng nụ cười ấm áp, như là một hồ nước sâu, muốn cho người chìm vào trong đó. Ngu Tiểu Mạc và y nhìn nhau một lúc lâu, phát hiện chẳng biết từ khi nào vốn là Mạc Sở hờ hững băng lãnh đã biết dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu không hề giấu diếm nhìn chăm chú mình, giống như nhìn chăm chú toàn bộ thế giới.

Trong lòng Ngu Tiểu Mạc có chút hoảng hốt.

Trước đây, hắn biết rõ chính mình cũng không tính là ưu tú, tính cách cũng không thú vị gì, cũng không phải là loại người có lực thu hút gì. Lúc trước hắn vẫn luôn tự ti, cảm giác mình không đáng để người khác thích, cho tới bây giờ cũng chưa trải qua tư vị được người thích.

Nhưng khi nhìn đến ánh mắt Mạc Sở thì, Ngu Tiểu Mạc đột nhiên cảm thấy, hắn thực sự muốn sa vào ánh mắt kia, dù cho chết chìm trong đó, cũng không hối tiếc.

Một khắc kia, hắn âm thầm quyết định trong lòng.

Hắn phải trở nên mạnh mình, dù cho không vì mình, cũng phải vì Mạc Sở.

Hắn nhất định phải trở nên mạnh mẽ, mạnh đến độ có thể bảo vệ mình và Mạc Sở, thậm chí mạnh đến mức có thể tách khỏi hệ thống, chân chính ở chung một chỗ với Mạc Sở.

Kha Vũ đi tới trước cửa, đưa tay lên, gõ cửa.

"Vào đi."

Phía sau cửa truyền đến giọng nam đều đều, điều này làm Kha Vũ hơi sửng sờ.

Không biết như thế nào, ngữ điệu này hình như không giống như trong trí nhớ của cô.

Chắc là ảo giác ha.

Không suy nghĩ nhiều, Kha Vũ đẩy cửa bước vào, sau khi thấy hai người trong phòng liền sửng sốt.

"....."

Mặc dù hai người bọn hắn chưa làm gì cũng như nói gì, nhưng vì cái gì mà cô thấy không quá thoải mái, giống như đã chịu một vạn điểm bạo kích...

Ha ha.

Kha Vũ kiên quyết không thừa nhận là mình bị khí tràng thân mật vô hình giữa Mạc Sở và Ngu Tiểu Mạc chói mù mắt, đứng cạnh cửa không bước lên, trực tiếp nói với Mạc Sở: "Lão đại, Vương Trạch có việc muốn thương nghị với anh."

Mạc Sở "Ừ" một tiếng, quay đầu nhìn về phía Ngu Tiểu Mạc: "Vương Trạch, là người phụ trách của phân bộ này. Ta qua đó, em ở đây đừng đi đâu cả."

Hai câu này nghe như bình thường, nhưng ý tứ lại không đơn giản như vậy. Ngu Tiểu Mạc suy nghĩ liền hiểu tại sao Mạc Sở cố ý nói những lời này với hắn, gật đầu, nói: "Em sẽ không đi lung tung."

Ở thế giới thứ hai, Mạc Sở từng nói qua với mình kỹ năng thứ ba có thể đọc được cốt truyện của thế giới này, như vậy y nói có vấn đề, nhất định là có chuyện.

Tuy rằng Ngu Tiểu Mạc biểu thị chính mình sẽ bảo vệ bản thân, không đi lung tung, nhưng Mạc Sở còn không yên tâm cho lắm, khi y hôn lên nhẫn ngọc bích, vẫn thở dài nói một câu: "Vừa mới trở lại, thật sự không muốn xa em", nói xong mới đứng dậy rời đi.

Kha Vũ thấy toàn bộ quá trình: "......"

Nếu như cô nhớ không lầm, mấy ngày hôm trước hai người này còn giương cung bạt kiếm, không, không khoa trương như vậy, mấy ngày trước hai người này còn đối chọi gay gắt xem ai cũng không thuận mắt? Sao lại đột nhiên biến thành cái bộ dáng quỷ dị như thế này?

Chẳng lẽ trước đây bọn họ sớm đã là một đôi tình nhân, chỉ là gần đây cãi nhau?

Hay là, đây là tác dụng sau khi bị đánh dấu qua? Omega sẽ tự động ỷ lại alpha, mà alpha cũng sẽ sinh ra ý muốn bảo vệ mãnh liệt omega của mình... Thực sự mơ hồ như vậy?

Nhìn thấy đồng đội tốt mới quen của mình nghi ngờ, Ngu Tiểu Mạc không thể làm gì khác hơn là giải thích với cô: "Thực sự là sau khi đánh dấu, chúng tôi mới ở bên nhau."

Thật đúng là như vậy nha!

Chưa từng đánh dấu qua bất kỳ ai, Kha Vũ nghĩ có chút bất ngờ, ánh mắt quét đi quét lại trên người Ngu Tiểu Mạc, nửa nghiên cứu nửa trêu chọc, nhìn đến độ Ngu Tiểu Mạc ngại ngùng cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là...

Chui vào chăn giả chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.