Sau khi bị quăng ngã về chỗ cũ không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc Ngu Tiểu Mạc cũng phát hiện ra có gì đó bất thường.
Hắn vừa thí nghiệm qua, bất luận hắn đi từ hướng nào đến, đều gặp phải Ngu Sở bé đang cầm súng, sau đó bị nó bắn một phát súng dứt khoát, giết chết.
"Như vậy không được."
Ngu Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn sắc trời vẫn là chạng vạng tối: "Ta sẽ vĩnh viễn bị vây ở chỗ này."
Hoàng nói "Hay là ngươi đổi phương pháp khác."
"Ví dụ như?"
"Không cho nó giết chết ngươi, trước tiên ngươi cứ thủ tiêu nó."
Ngu Tiểu Mạc: "....."
Hắn suy nghĩ kỹ một chút, phát hiện rất có đạo lý.
—— chủ thần nhốt ký ức của ta ở nơi đó, em chỉ cần phá hủy xiềng xích là được rồi.
Phá hủy xiềng xích, giải phóng ký ức, nếu như Ngu Sở bé kia là một bộ phận ký ức của Ngu Sở, cho nó tự do, không phải đại biểu là để nó rời khỏi nơi này sao?
Ngu Sở đã sớm thực hành cho hắn xem, hủy diệt số liệu, cũng như là giải cứu bọn họ.
Ngu Tiểu Mạc nắm chặt súng trong tay.
Kỳ thực hắn không có lòng tin gì vào tài bắn súng của mình, chỉ là khi trải qua thế giới mạt thế kia cũng đủ để cho hắn tích góp một chút kinh nghiệm nhất định.
"Nhỡ đâu ta không thành công, lại quay về đây vậy."
Hắn thở dài, một lần nữa đi về phía trước.
Ngu Sở còn đang bị vây trong cuộc chiến với chủ thần, mình không thể làm liên lụy y, làm lỡ thời gian của y.
Ôm tín niệm như vậy, lần thứ hai Ngu Tiểu Mạc chạm mặt với Ngu Sở bé kia.
Hai người mặt đối mặt, Ngu Sở bé mặt lạnh lùng vừa giơ cánh tay lên, Ngu Tiểu Mạc cũng đã bóp cò súng.
Hắn không có nhắm vào trán Ngu Sở bé, chỉ là giương súng lên —— vốn tưởng rằng sẽ không trúng mục tiêu, lại không nghĩ rằng thực sự bắn trúng tim Ngu Sở bé.
Không có máu cũng không có thống khổ, Ngu Sở bé vẫn là mặt lạnh lùng, ngây ngô cùng Ngu Tiểu Mạc đang thấp thỏm nhìn nhau một lúc, hai mắt nhắm nghiền.
Nó biến mất, thay vào đó là một quả cầu ánh sáng nho nhỏ, nhu hòa.
Ngu Tiểu Mạc cẩn thận tiến lên, nâng quả cầu ánh sáng trong tay.
Quả cầu nhỏ ở trong lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng cọ cọ, chậm rãi bay lên, biến mất trên bầu trời.
Đại khái là nó đã quay về trên người chủ nhân của mình.
Ngu Tiểu Mạc lại cầm súng lên, lúc này mới phát hiện hai tay mình lại run nhè nhẹ.
Hành động Ngu Tiểu Mạc nổ súng vượt qua năng lực tiếp nhận của hắn, lúc nãy cũng chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi.
"Giống như qua màn trong game online, chính là..."
Ngu Tiểu Mạc thở một hơi thật dài, những lời còn lại không nói ra."
"Trời càng tối, thời gian sẽ trôi qua."
Hoàng nhắc nhở hắn: "Đến buổi tối không biết còn phát sinh ra chuyện gì, ngươi cần đẩy nhanh tốc độ."
"Ta biết."
Ngu Tiểu Mạc nói: "Ta còn muốn đi tìm Ngu Sở."
Mặt trời dần dần lặn xuống, bầu trời chỉ còn màu sắc ánh chiều tà.
Ngu Tiểu Mạc leo qua sườn núi nhỏ, mới qua chút thời gian như thế, mặt trời thì đã hoàn toàn lặn xuống phía tây, không thấy bóng dáng gì.
Rất không giống với lần trước nhanh chóng tìm được Ngu Sở bé, lần này mất rất nhiều thời gian, sắc trời dần tối, một chút ánh tà dương còn sót lại đang kéo dài hơi tàn, ánh trăng cũng đã không kịp chờ đợi, lặng yên ở một bên nhô lên.
Ngu Tiểu Mạc nhíu mày, đêm tối sẽ gây trở ngại cho thị lực của hắn, hắn đem chiếc nhẫn biến thành ngọn đèn, đặt trong lòng bàn tay, chiếu sáng con đường phía trước.
Ban đêm hoang vu yên tĩnh, so với lúc chạng vạng thì càng thêm âm trầm kinh khủng.
"Ta cảm giác hiện tại mình chính là vai chính thích tìm đường chết trong phim kinh dị."
Ngu Tiểu Mạc chịu không nổi bầu không khí như vậy, chỉ có thể tìm Hoàng để bớt sợ hãi: "Ta tiêu rồi."
Hoàng bình tĩnh nhắc nhở hắn: "Ngươi đã chết rất nhiều lần."
Ngu Tiểu Mạc: "....." Thật đúng là như vậy.
Câu nói "Mang cách thức vui đùa của hệ thống" của Hoàng lại hữu dụng ngoài ý muốn, ít ra Ngu Tiểu Mạc cảm thấy "Đã chết rất nhiều lần, cũng không sợ chết thêm một lần nữa, cảm giác lo lắng lúc nãy cũng đã vơi bớt nhiều.
Sự chú ý của hắn lại đặt vào con đường phía trước, không bao lâu, hắn chợt nghe thấy âm thanh của tiếng bước chân, không phải của hắn, mà là một người khác.
Tới.
Ngu Tiểu Mạc dừng bước, cảnh giác xung quanh.
Hoàng liền nhắc nhở: "Ngươi nên tắt đèn đi, bằng không quá rõ ràng..."
Hệ thống thuận thế đem những lời còn lại nuốt trở vào.
—— một lần nữa Ngu Tiểu Mạc lại quay về chỗ ban đầu, nhưng bất đồng với mấy lần trước, thời gian không còn là chạng vạng, mà là đoạn thời gian lúc mặt trời lặn sắp tối đó.
Sắc trời bắt đầu tối, một chút ánh tà dương còn sót lại đang kéo dài hơi tàn, ánh trăng cũng đã không kịp chờ đợi, lặng yên ở một bên nhô lên.
Hắn thậm chí không rõ mình "Chết" thế nào.
"Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Ngu Tiểu Mạc chỉ có thể nhớ lại cảm giác có vật nặng gì đó đập vào sau đầu, không quá đau, nhưng đủ để làm hắn choáng váng một lúc.
Sau đó, hắn liền quay về đây.
Tận mắt thấy từ đầu đến cuối, Hoàng ngập ngừng vài giây, nói: "Cũng không phải chỉ có chết mới có thể khiến ngươi quay về đây, vừa rồi Ngu Sở thời kỳ thiếu niên chỉ nâng đèn đập vào gáy ngươi, ngươi cũng không có ngã xuống."
Ngu Tiểu Mạc não bổ ra hình ảnh kia —— một người cầm theo đèn trong đêm đen đi tới, đột nhiên, một cái bóng từ phía sau hắn nhảy ra, giơ cây đèn lên thật cao đập vào gáy hắn ——
Hắn nhịn không được rùng mình: "Thật giống như phim kinh dị... Từ từ, vì sao tốc độ của nó nhanh vậy?"
Lần thứ hai Hoàng nói ra một "Cách thức trêu đùa của hệ thống": "Thiếu niên tinh lực dư thừa."
Ngu Tiểu Mạc: "....."
Hắn không biết vì sao mỗi một ký ức của Ngu Sở sẽ công kích mình, khả năng lớn nhất, chính là những ký ức hóa thành thực thể này bị chủ thần khống chế.
"Trong tay ta cầm cái gì, tân Ngu Sở (ký ức hóa thành thực thể) cũng sẽ dùng cái đó công kích ta."
Hắn lẩm bẩm nói: "Hơn nữa chỉ khi ta bị đụng đến, dù cho công kích không chết, cũng sẽ bị cưỡng ép quay về đây... Là như vậy phải không?"
Hoàng không có phản đối: "Hẳn sẽ không sai."
"Như vậy dù không dùng vũ khí cũng vô dụng, nó chỉ cần đụng đến ta là được rồi."
Ngu Tiểu Mạc lại cầm đèn lên: "Đợi lát nữa nếu ngươi nhìn thấy nó, lập tức nói cho ta biết vị trí của nó."
"Ta sẽ cố gắng."
Hoàng không có bảo đảm nhất định làm được, bởi vì Hoàng cũng không thể xác định mình có thể thấy rõ bóng dáng Ngu Sở thiếu niên hay không.
Ngu Tiểu Mạc cầm đèn, lần thứ hai bay qua sườn núi, hắn vội vã chạy một mạch, dọc đường thời gian cũng không trôi đi, ánh trăng vẫn như cũ, dừng lại ở lúc leo lên đỉnh núi.
"Sắp tới."
Không cần Hoàng nói, Ngu Tiểu Mạc cũng đúng lúc dừng bước.
Cách mười thước bên ngoài, chính là chỗ hắn gặp Ngu Sở thiếu niên.
Ngu Tiểu Mạc lại đổi đèn thành dao găm, không có tùy tiện tiến lên, hắn tìm một nơi hơi dốc tạm thời giấu mình, đợi cho mắt dần thích ứng với bóng tối,
Trên thực tế, bây giờ cũng chưa đến nỗi cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ là hắn cách Ngu Sở quá xa, không có đèn, hắn cũng chỉ có thể thấy một cái bóng mơ hồ.
Mà sau khi hắn ẩn nấp ở một nơi, Ngu Sở thiếu niên không biết từ nơi nào xông ra, trên tay còn cầm theo một ngọn đèn.
"Nó rất nhạy cảm."
Hoàng nói với Ngu Tiểu Mạc: "Nó vừa thấy bóng dáng của ngươi, may là ngươi trốn nhanh."
Hiện tại hắn bị bại lộ.
Ngu Tiểu Mạc yên lặng nghĩ.
Ngu Sở thiếu niên kia nghiễm nhiên là bộ dạng Ngu Sở học cấp ba, lạnh lùng u ám, nó còn cầm theo ngọn đèn ở cách đó không xa, lúc ẩn lúc hiện, rõ ràng là bầu không khí âm trầm.
Ngu Tiểu Mạc quả thực dở khóc dở cười.
Trí lực của những ký ức Ngu Sở này hình như cũng không quá cao, dù sao bọn họ chỉ là một bộ phận ký ức hóa thành, cũng không biết bị chủ thần nhốt ở đây bao lâu. Tư duy bản thân đã biến mất từ lâu, cũng không khác gì một chuỗi số liệu.
Ngu Tiểu Mạc nhịn không được xem bọn họ thành tiểu quái trong các phó bản, hắn tùy tiện lấy một cục đá ở gần đó, ném sang bên kia ——
Quả nhiên Ngu Sở thiếu niên bị thu hút.
Khi nó ở cách đó không xa đưa lưng về phía mình thì, Ngu Tiểu Mạc lập tức tận dụng cơ hội xông lên, nhắm mắt lại, đâm dao găm vào sau lưng Ngu Sở.
Trong bóng tối, với hắn thì dùng súng vô dụng, dao găm cung cấp cho hắn tiện nghi rất lớn.
Ngu Tiểu Mạc gắt gao nhắm chặt hai mắt, kịch liệt thở dốc, sau một lúc mới hít thở ổn định.
Những người này không phải là Ngu Sở chân chính, chỉ là hóa thân mà thôi.
Hắn nghĩ như vậy, rốt cuộc mở mắt.
Một quả cầu ánh sáng bay lơ lửng trước mặt hắn.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, quang cầu bay xung quanh hắn vài vòng, sau đó biến thành điểm sáng dung nhập vào trong đêm tối.
Nó được giải phóng khỏi gông xiềng.
Ngu Tiểu Mạc cũng không khống chế được nữa, lảo đảo ngã trên mặt đất.
Dùng súng cách một khoảng cách "Bắn chết" Ngu Sở, cùng với tự tay đâm vào sau lưng Ngu Sở, đó là cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Dù cho hắn biết những người này không tính là sinh mệnh, chỉ là một đoạn ký ức, hắn cũng không chịu nổi đả kích như vậy.
"Ấu niên, thiếu niên..."
Hít sâu, Ngu Tiểu Mạc từ dưới đất bò dậy, nắm chặt dao găm trong tay.