Mau Xuyên Công Lược Boss Phản Diện Nam Thần

Chương 170: Võng du đại thần (30)



Khi Thẩm Ngôn và An Ý kết thúc cuộc trò chuyện hai người cùng nhau bước ra đi và đi về phía Lục Cẩn Hiên

Lục Cẩn Hiên thấy hai người ra mà cười nhạt

* Hai người đi đâu?*

Mà Lục tiên sinh không có nhận ra anh đây là đang ghen a~

* A~ ta có chuyện quan trọng cần nói với anh họ *

Nghe cô nói mà sắc mặt càng đen lên

Lục Cẩn Hiên đột nhiên nắm lấy tay cô dắt cô đi vào bên góc tường đè cô vào tường sắc mặt âm u

* Băng Nhi, ta đã nói với ngươi không nên cùng nam nhân khác tiếp xúc ngươi quên sao?*

An Ý hoảng sợ ahuhu tên boss phản diện này lại nổi cơn điên gì hệ thống đâu mau tới đây cứu bổn cô nương

4769 "....."

Hệ thống tỏ vẻ nó không thích dính dáng đến tên boss đáng sợ kia a~

An Ý nghiến răng nghiến lợi nhìn hệ thống trong không gian

Đợi đó một ngày nào đó cô sẽ cạo hết lông mèo nhà nó hừ

Lục Cẩn Hiên thấy cô không trả lời mà lửa giận nổi lên nắm cằm thật mạnh hôn môi cô nụ hôn bạo lực không có ôn nhu như đang muốn trừng phạt cô

Một hồi hôn đã qua cô ngã vào lồng ngực của lục tiên sinh

Lục Cẩn Hiên thấy sắc mặt cô đỏ bừng môi đỏ mê người thật sự rất muốn hung hăng trừng phạt cô

* Băng Nhi trả lời ta *

An Ý mờ mịt

* Trả lời gì?*

* Em nói gì với Thẩm Ngôn?*

An Ý nuốt nước miếng vào miệng nói dối

* Anh họ kêu em nói ảnh sắp đám cưới nói với lại em biết sắp đến sinh nhật anh cho nên....*

Lục Cẩn Hiên ngạc nhiên thì ra sinh nhật của mình đúng ngày Thẩm Ngôn kết hôn nên đây là Băng Nhi muốn tạo sự bất ngờ cho anh a

Trong lòng hiện lên một tia vui sướng điên cuồng

Anh ôm An Ý lại hôn cô càng mạnh thêm nụ hôn ôn nhu chiếm hữu làm cô không thở nổi

Khi hôn kết thúc khuôn mặt cô đỏ bừng

Hai người lại quay về chỗ cũ đột nhiên đứng trên bục nghe được tiếng của Thẩm Ngôn vang lên anh ta nắm tay của Tiêu Yến My hai người đứng cùng nhau tràn đầy hạnh phúc như đang muốn thông báo cái gì đó

" Khụ, các vị thứ sáu ngày 20/10 tuần này tôi và Tiêu tiểu thư sẽ kết hôn mong các vị trong bang đến góp vui *

Mọi người nghe Thẩm Ngôn nói trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đôi nam nữ hạnh phúc bên trên

An Ý ngạc nhiên cười chúc phúc

Đột nhiên tai cô bị ngứa đột nhiên truyền đến một giọng nam gợi cảm

* Anh cũng sẽ cho em được hạnh phúc Băng Nhi *

Câu nói của ai đó làm cô đỏ mặt không thôi ở trước nhiều người như thế này dám dở trò lưu manh với cô hừ

Lục Tử Kiệt đứng bên kia khi nghe Thẩm Ngôn thông báo cũng sửng sờ hắn cười khổ không ngờ đến cả vị thanh mai trúc mã được hắn xem như em gái cũng tìm được một hạnh phúc và vứt bỏ hắn

Hắn không cam lòng tại sao tất cả mọi thứ tốt đẹp đều đến bên Lục Cẩn Hiên còn hắn Lục Tử Kiệt thì chỉ là cái bóng của Lục Cẩn Hiên hắn không cam tâm hắn hận Lục Cẩn Hiên người em trai này dám cướp đi tất cả của hắn từ sự quan tâm của ba mẹ, đến sự che chở bảo vệ của ông nội, bây giờ lại đến cướp đi bạn bè của hắn em gái của hắn còn đều hắn không thể nào chấp nhận được đó là Lục Cẩn Hiên dám cướp đi người con gái hắn yêu

Hắn hận

Nhưng hận cũng không giúp ích được gì

Lục Tử Kiệt định đi thì bị kêu lại

* Kiệt cậu cũng được chào đón trong lễ cưới của bọn tớ *

Thẩm Ngôn lên tiếng

Lục Tử Kiệt cười khổ bước đi ra ngoài lên xe và một đường chạy đến vùng ngoại ô nơi giam giữ Lữ Anh Mai

Khi đặt chân vào biệt thự

Người giúp việc chào hắn

* Tống tài, cậu đến có việc?"

Lục Tử Kiệt lạnh nhạt ừ một tiếng đi đến phòng của Lữ Anh Mai

Khi vào phòng nhìn trên giường một người phụ nữ gầy ốm yếu người không ra người quỷ không ra quỷ thật ghê tởm đến cực điểm

Cố che giấu sự chán ghét của mình Lục Tử Kiệt nhìn qua bên chiếc nuôi và đi đến thấy bên trong nuôi là một em bé gái khuôn mặt đáng yêu cười nhìn hắn làm tâm của hắn càng thêm u ám

Hắn bớt cổ của em bé làm nó thở không nổi may mắn bà vú đi vào ngăn cản không là em bé đã bị hắn giết chết

* Tống tài tiểu thư là vô tội *

Bà vú liều mạng ôm đứa bé khóc lóc nói

Lục Tử Kiệt cười lạnh một tiếng

* Khuôn mặt của nó như một con đàn bà ghê tởm giống mẹ nó *

Hắn nói xong hung hăng mà đạp cửa mà đi

Bà vú thở dài nhìn bên giường Lữ Anh Mai lại nhìn cô tiểu thư bé nhỏ trên tay mà đau lòng không thôi

* Tiểu thư cô nên trách mẹ cô vì đã làm những điều đê tiện để bị tống tài ghét *

Trong biệt thự rộng lớn chỉ có tiếng nói của bà vú vọng ra

Khác với ở đây bên Lục gia đang rất ấm áp và vui vẻ đến không được

Lục Tử Kiệt về lục gia thấy cha mẹ ông nội quanh quần bên nhau nói chuyện vui vẻ và mẹ của hắn nắm tay của một cô gái và vui vẻ kêu " con dâu  "

Ba hắn thấy mẹ hắn cao hứng mà cười câu môi cười một gia đình vui vẻ ấm áp như thế hắn cảm thấy mình thật lạc lõng giữa gia đình của chính hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.