Bạch Tiên Tiên bị ôm lấy, ánh mắt dừng ở trên tai của Trần Nhượng, phát hiện lỗ tai của thiếu niên đã đỏ.
Nội tâm của Trần Nhượng rõ ràng không bình tĩnh như vẻ ngoài của hắn.
Trong lòng cô cười một cách ác liệt, trên mặt nghi hoặc: "Kích cỡ vòng eo sao? Thấp tay xuống một chút, anh đo sai vị trí rồi...... Đó là, ngực của em."
Đoàng!
Màu đỏ trên lỗ tai hắn có xu hướng lan rộng lên phía trên.
Trần Nhượng hít sâu một hơi, di chuyển cánh tay của mình xuống dưới.
Chỉ một cánh tay cũng có thể bao bọc lấy cô.
Cô gầy quá.
Trần Nhượng nảy sinh ra ý định vỗ béo cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trần Nhượng vẫn không buông tay, Bạch Tiên Tiên cũng không có thúc giục hắn.
Hắn liền muốn ôm cô như vậy mãi cho đến thiên trường địa cửu.
Tình cảm nếu để lâu dài, thì cần gì ngày đêm phải nhìn thấy nhau.
Trần Nhượng muốn nói: Đúng vậy.
Cảm tình của hắn vô cùng mãnh liệt, không thể chịu đựng được việc Tiên Tiên rời xa hắn một phút một giây nào.
Loại cảm xúc chiếm hữu này nhất định sẽ khiến cho cô sợ hãi, cho nên hắn cũng không dám nói ra, chỉ có thể mặc kệ con thú hoang ở trong lòng đang gầm gừ.
Anh họ em họ là điều không thể, hắn rốt cuộc là đang tưởng tượng cái quái gì vậy.
Trần Nhượng không muốn rút lại cánh tay, nhưng mà mọi thứ rồi cũng phải đến lúc kết thúc.
Hắn lại rời đi như chạy trốn.
Bạch Tiên Tiên ngồi tựa trên giường, lười biếng chống cằm nói với Ngân Hà: "Sao ta lại cảm thấy hắn có chút ngại ngùng, bổn cung cái gì cũng chưa làm, nếu thật sự làm cái gì đó, hắn chẳng phải là đỏ mặt muốn chết sao?"
Ngân Hà: "...... Trần Nhượng thực sự ngại ngùng sao?"
Bạch Tiên Tiên: "Lỗ tai đều đỏ, chẳng lẽ lại không phải? A, Đúng là trai~tân~nhỏ."
Nghe được giọng điệu hờn dỗi của cô, Ngân Hà cũng vô cớ mặt đỏ tim đập, vội vàng niệm a di đà phật mấy lần.
A di đà phật, không phải do bên ta yếu, mà do quân địch quá mạnh.
Trần Nhượng không muốn Bạch Tiên Tiên thấy người đàn ông khác, vì vậy cố ý chọn một bà cô lớn tuổi đến đưa cơm. Cho nên, người giao đồ ăn lần trước lại đến.
Bà cô mập mạp đem thịt cùng đồ ăn bày ở trước mặt Bạch Tiên Tiên, vẻ mặt vui tươi hớn hở: "Cô bé à, tình cảm của cháu với đối tượng của mình cũng thật tốt."
"Thật ạ?" Bạch Tiên Tiên cắn đũa mỉm cười, vô cùng quyến rũ.
"Dù sao tôi cũng chưa từng gặp qua người ân cần như vậy, cậu ấy hình như là tuyển thủ chơi game à. Bây giờ làm tuyển thủ chơi game rất tốt, kiếm được rất nhiều tiền."
Bạch Tiên Tiên sửa lời: "Cô à, anh ấy là tuyển thủ chuyên nghiệp! Anh ấy là tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ thi đấu ở nước ngoài, là anh hùng sẽ chinh phục quốc tế!"
- -
Trận đấu quốc tế rất nhanh đã đến ngày.
Nơi thi đấu cũng không ở thành phố H, mà là ở thành phố thủ đô.
Trần Nhượng bọn họ phải đến thủ đô trước hai ngày, đám người A Huy đã thu dọn hành lý của họ.
Vào đêm hôm rời đi, A Huy đưa Trần Nhượng đến bệnh viện.
Lúc này Bạch Tiên Tiên đã ngủ say, Trần Nhượng đứng ở ngoài cửa nhìn thoáng qua, đột nhiên hỏi: "Anh Huy, anh nói xem, anh em họ có thể yêu nhau không?"
A Huy có chút bối rối, nhưng vẫn trả lời: "Đối với anh em họ mà nói, đương nhiên là không thể."
Trần Nhượng nhàn nhạt đáp "Ồ" một tiếng, xoay người rời đi.
A Huy nhạy bén cảm giác được, ở trong ánh mắt của Trần Nhượng thời điểm đó, hơi thở của hắn đã thấp đi vài độ.
Sau khi họ rời đi, thiếu nữ trong phòng bệnh mở mắt ra.
Trong mắt Bạch Tiên Tiên mang theo một tia ảo não: "Làm sao bây giờ Tiểu Ngân, Trần Nhượng không cho bổn cung giữ tiền."
Ngân Hà nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại muốn giữ tiền? Không phải viện phí đều nộp rồi sao?"
Bạch Tiên Tiên thở dài trước sự ngu ngốc của hệ thống.
Ngay sau đó, cô lập tức đưa tay tháo chiếc kẹp tóc ngọc trai trên đầu xuống: "Hắn không cho bổn cung đi xem thi đấu toàn quốc, nhưng bổn cung phải đi. Cho nên bây giờ phải xuất viện, phải đem ngươi đi cầm đồ, mới có tiền đi thủ đô."
Ngân Hà: "......"
Ngân Hà: "??!!!"
———
Ngày hôm sau, Bạch Tiên Tiên mang Ngân Hà đến tiệm cầm đồ, chủ tiệm lại nói với coi, cái kẹp tóc trân châu này không đáng giá mấy.
Ngân Hà phát ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì mình không đáng tiền nên sẽ không bị bán đi nữa.
Bạch Tiên Tiên bóp cổ tay thở dài: "Ngươi còn có ích gì chứ?"
Ngân Hà phản bác: "Đương nhiên là ta có ích rồi, ta là fan cuồng của nương nương, kỹ thuật diễn tinh vi của nương nương chỉ có mình ta có thể thưởng thức thôi, còn nữa còn nữa, ta còn có thể bày mưu tính kế......"
Bạch Tiên Tiên đi đến tiệm cầm đồ, nhấc cằm lên.
"Vậy bổn cung cho phép ngươi hiến kế."
Ngân Hà: "Quay lại bệnh viện làm thủ tục xuất viện, họ sẽ trả lại cho chúng ta số tiền cọc nằm viện còn lại."
Bạch Tiên Tiên lại cảm thấy Ngân Hà ngu ngốc, nếu nó nói sớm hơn, cô còn phải tới tiệm cầm đồ à?
Tiền cọc xuất viện còn lại 2000 tệ, đủ để cô đến thủ đô và làm việc khác.
- -
Hôm trận thi đấu cả nước.
Thi đấu lần này sẽ đánh ba ván, số liệu tổng hợp cao nhất sẽ trở thành quán quân.
Chiến đội Đế Vương đã sớm ngồi vào bàn, MC dời sự chú ý đến trên người bọn họ, tỏ vẻ 'Chiến đội Đế Vương là một lực lượng mới cạnh tranh chức quán quân'.
A Huy ở trong hậu trường, khẩn trương chờ đợi.
Lúc anh ấy đưa đám người Trần Nhượng vào bàn, liền cảm giác Trần Nhượng có hơi hồn vía lên mây, thế nhưng còn có tâm trạng dặn dò anh ấy tìm người quay video hắn chơi game, nhưng phải quay góc đẹp trai nhất.
Quả nhiên, trận đầu Trần Nhượng phán đoán sai lầm, Tiểu Linh chơi tiên phong bị người ta dùng một phát đạn bắn vỡ đầu, Hoàng Mậu cũng chết theo, đạn của hai người họ đều bị đội Tinh Nguyệt nhặt hết.
Vương Hổ và A Hắc một người là tay súng thiện xạ, một người có sức quan sát cực tốt, nhưng trận đấu toàn quốc có rất nhiều người chơi giỏi, đánh 3v5 hoàn toàn không tốt lắm.
Không có tiên phong, A Hắc liền đứng trước Trần Nhượng.
Vương hổ canh phía sau Trần Nhượng khoảng hai mét.
Ba người đi lên lầu hai, một đường dọn dẹp được hai đội ngũ.
Khi Trần Nhượng ấn con chuột bắn một phát súng, trong đầu hắn lại nhớ đến vòng eo mềm mại của Tiên Tiên, còn có sườn mặt của cô kho ngồi trên giường bệnh, quay đầu nhìn hắn cười cười.
Hắn thật sự rất thích cô. Tại sao anh em họ lại không thể ở bên nhau chứ.
Trần Nhượng rũ mắt, lông mi hạ trên mặt hắn một bóng ma, từ trên xuống dưới người hắn đều lộ ra một cảm giác mất mát.
Nhưng đây là sân thi đấu.
Giọng nói nôn nóng của A Hắc truyền vào tai nghe: "Đội trưởng, có người đánh lén!"
Dứt lời, bóng A Hắc quay cuồng, thao tác đạt tới cực hạn, liều mạng ngăn một viên đạn cho Trần Nhượng.
Phanh!
Trần Nhượng hồi thần, tựa lưng với Vương Hổ, bọn họ bị chặn lại ở góc ngoặt cầu thang.
Vương Hổ bình tĩnh nói: "Đội trưởng, anh tập trung chút, đây là trận đấu toàn quốc đó!"
Thành viên trong đội đều cảm giác được Trần Nhượng đang mất tập trung.
Trần Nhượng nghĩ, mùa hè năm nay cũng giống bốn năm trước, oi bức, không thể thở nổi, thật khiến người ta khổ sở.
Nếu có ngày Tiên Tiên gả chồng, có lẽ hắn sẽ làm ra chuyện khủng bố nào đó mà người khác không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này Vương Hổ lấy thân che trước người Trần Nhượng, bị quân địch bắn chết.
Chỉ còn mỗi Trần Nhượng.
Thời khắc mấu chốt, Trần Nhượng thao tác như bay, nghiêng người dán trên tường lăn vài vòng, viên đạn của đối phương liên tục bắn vào tường, nhân lúc này, Trần Nhượng bắn từng viên đạn bắn chết đối phương.
Hắn nâng mắt, góc trái giao diện trò chơi hiển thị, còn lại 35 người.
1v35
Trần Nhượng vô cảm nhìn màn hình, một người mang theo 30 viên đạn mạnh mẽ vọt tới vị trí thứ ba.
Ván thứ hai, bốn người Hoàng Mậu phát huy vượt xa người thường, đội Đế Vương giữ chức King toàn trận.