Đêm khuya, Tiểu Linh mang theo kỳ tử đi vào phòng Hoàng Mậu, lấy tay khóa cửa lại, từ từ bước tới.
Sau đó, anh lại cầm lấy gel bôi trơn lên, giọng điệu đầy ẩn ý: "Lần này sẽ không có ai quấy rầy chúng ta, Mậu Mậu nằm xuống, chúng ta tiếp tục... Mát xa."
"A, được rồi, Tiểu Linh nhẹ một chút, em thật sự rất đau lưng."
Hoàng Mậu quay đầu lại khẽ nhìn một cái, ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
Lấy gel bôi trơn vắt ở lòng bàn tay ra, Tiểu Linh ngồi ở bên giường, bàn tay nóng rực dính dính chạm vào da thịt Hoàng Mậu.
Hoàng Mậu rên rỉ: "Tiểu Linh mát xa rất tốt, sau này nếu không chơi game, còn có thể đi làm nhân viên mát xa..."
—— Nhưng đời này anh chỉ muốn làm chuyện này với mình em thôi.
Hoàng Mậu mỗi ngày đều nằm trên ghế chơi game, rất ít vận động, cậu có làn da trắng nõn trơn bóng.
Tiểu Linh nghe thấy cậu ngáp một cái, có vẻ buồn ngủ, liền dỗ dành cậu: "Em ngủ đi, anh ấn xong thì sẽ đi ngay."
Dứt lời, Hoàng Mậu liền ngủ thiếp đi, cho nên không nhìn thấy vẻ mặt cao thâm khó lường phía sau.
Dưới ánh đèn lờ mờ, mồ hôi từ trán Tiểu Linh nhỏ xuống, làm ướt mái tóc đen của cậu, anh bình tĩnh hệt như một cái máy, khẽ gọi: "Mậu Mậu?"
Không nghe thấy phản hồi.
Vì thế, Tiểu Linh đặt tay lên eo Hoàng Mậu, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn đốt sống lưng thứ bảy của cậu.
Dấu môi giống như hoa anh đào theo đốt sống lưng nở rộ đến thắt lưng, lưu lại trên vòng eo thon thả và khỏe khoắn.
Đầu ngón tay với khớp xương rõ ràng dần dần trượt đến một chỗ nào đó, con ngươi Tiểu Linh cực kỳ đen tối, lúc này sâu trong đồng tử toát ra tình ý cùng ham muốn.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Hoàng Mậu chỉ cảm thấy một cơn đau bị xé rách da thịt để mở rộng thứ gì đó......
Cậu đột nhiên bừng tỉnh!
"Tiểu Linh, Tiểu Linh, anh có ở đây không?"
Đèn tắt lúc nào không hay, Hoàng Mậu bị một lực đè lên giường, muốn quay đầu cũng không được.
"Chết tiệt, mẹ nó... Cái quái gì thế này?"
Cho đến khi bàn tay của người phía sau từ bên hông sờ xuống phía dưới......
Trong bóng tối, giác quan của Hoàng Mậu trở nên rất mạnh mẽ, cậu có thể nghe rõ từng hành động của người phía sau và cả tiếng thở dốc.
Cậu cũng cảm nhận rõ được vết sẹo trên đầu ngón trỏ của người đàn ông. Vết sẹo đó để lại khi Tiểu Linh nghịch dao.
Hoàng Mậu sững người, mở to hai mắt, điên cuồng giãy dụa, giọng nói bị đè nén pha chút buồn bã phát ra.
"Tiểu Linh, chúng ta là anh em tốt!"
Còn việc nói sẽ rời đi sau khi mát xa xong thì sao?!
"Ai là anh em tốt của em chứ."
Tiểu Linh sát người lại gần, giọng điệu trầm lắng nghiêm túc: "Trước trận đấu thứ ba của giải đấu quốc gia, anh đã hôn em."
Một nụ hôn trên trán.
Hoàng Mậu như phát điên: "Đó không phải là nụ hôn của tình bạn sao?"
Tiểu Linh nở nụ cười, càng mạnh mẽ, hung hăng trừng phạt người đàn ông nhỏ bé ngây thơ này hơn.
"Mậu Mậu, nếu em không rõ, anh liền nói cho em biết —— Anh thích em." Anh nói: "Tình yêu không phân biệt giới tính, đây là những gì em nói, hãy chịu trách nhiệm cho lời nói của mình đi."
"...... Chết tiệt." Khóe mắt Hoàng Mậu đỏ hoe, đầu ngón tay nắm chặt ga giường, vòng eo căng đến cực điểm.
"Ngoan, thả lỏng chút đi."
"Cút..."
Trong lúc đau đớn cùng sung sướng, Hoàng Mậu nhớ tới nụ hôn ngoài ý muốn trước kia.
Bọn họ cùng nhau đi đến phòng Trần Nhượng, nhìn thấy anh Nhượng đang làm chuyện không thể miêu tả với "em gái" của hắn, lúc ấy cậu bị Tiểu Linh kéo ra, vừa mới gào thét, người đằng sau liền dùng môi chặn miệng cậu lại.
Sau đó, đối phương bao biện cho hành động của mình bằng mỹ danh là 'ngại cậu quá ồn ào'.
Hoàng Mậu giãy dụa không được, chỉ có thể nghẹn ngào dần dần từ bỏ, tiếng rên đứt quãng "Chẳng lẽ, bắt đầu một ngày trước trận đấu mùa hè anh đã..."
"Không, nó sớm hơn em nghĩ."
Tiểu Linh hôn lên khóe môi Hoàng Mậu.
"Tiểu Linh anh, là vì em mà tiến vào chiến đội Đế Vương đấy."
————
Hehe dịch vì pn cho hai người họ, còn 1 pn về vị diện gốc nhưng ad không dịch nha.