Hạ Dạ đã từng rất khát vọng ánh sáng, thậm chí tự nguyện bị bỏng rát, cũng muốn đuổi theo ánh sáng.
Nhưng bây giờ, thiếu nữ lại là mặt trời của hắn.
Hắn không thể rời khỏi nàng, cũng không rời được máu của nàng.
Cho nên lúc Tiên Tiên mở miệng, Hạ Dạ liền im lặng.
Tiên Tiên nói: "Thế giới có quy luật của thế giới, giáo hội và huyết tộc đều có đạo lý riêng, hai người đã rất vất vả để duy trì sự yên bình đến bây giờ, thế thì không gây chuyện không tốt sao Sophie?"
Ánh mắt Sophie trở nên phẫn nộ: "Phu nhân ở trong Thành Mansfeld, có đại nhân bảo vệ, đương nhiên sẽ cảm thấy thiên hạ thái bình! Nhưng những huyết tộc dưới chúng ta lại tham sống sợ chết, sợ giáo hội xâm lấn... Thậm chí mấy năm gần đây giáo hội có một vị thần tử nổi danh. Ta không tin, cho dù huyết tộc chúng ta không có ý giết chóc, thì giáo hội đang bắt đầu mạnh hơn sẽ bỏ qua cho chúng ta?"
"Hoặc là nói, nguyên nhân là do phu nhân là một thiên sứ cho nên mới phản đối ta? Ngài như vậy, không phải không xứng với sự sủng ái của đại nhân à! Ngươi xứng ở trong Mansfeld sao!"
Giọng Sophie trở nên sắc nhọn khoa trương, tiếng của nàng ta chói tai như khi móng tay cào lên bảng đen.
Tiên Tiên chính là một yêu phi.
Nàng căn bản khinh thường tranh luận với thuộc hạ của quân Vương, nghe Sophie cãi cọ dần đi về hướng kỳ lạ, nàng quay người ôm lấy Hạ Dạ, đầu ngón tay du tẩu chui vào dưới áo người đàn ông ——
"Hạ Dạ! Nàng ta hung dữ với ta!"
Cơ thể Sophie cứng đờ.
Đôi mắt Hạ Dạ lạnh băng nhìn qua, hoàn toàn đánh nát sự kỳ vong của Sophie.
"Ý của Liliane cũng là ý của ta."
"Đại nhân ——" Sophie thất thanh kêu lên.
"Đi ra ngoài."
Áo choàng của Hạ Dạ phất lên, Sophie đã bị một lực lượng đẩy ra ngoài.
"Hạ Dạ là tốt nhất." Tiên Tiên thở nhẹ, dựa đầu vào ngực người đàn ông.
Lạnh lẽo, không có tiếng tim đập, lại ngoài ý muốn có thể cho người ta cảm giác an toàn.
Sophie ở ngoài vẫn không cam lòng, nàng ta nhào về phía cánh cửa vừa đóng, hét lên: "Hạ Dạ đại nhân, ngài không thể như vậy! Thân là thân Vương huyết tộc, ngại phải đưa ra quyết đoán của một thân Vương —— ngài không thể bị một nữ nhân chi phối ——"
Tiếng nói lạnh lẽo của người đàn ông truyền ra.
"Câm miệng đi Sophie ngu xuẩn, ta căn bản không bị Liliane chi phối. Ta chỉ không tin diệt được giáo hội thì có thể đạt được ánh sáng, hơn nữa ta không trách các người lầm đường lạc lối. Nhân lúc này, các ngươi cứ tranh giành tài nguyên và thành với giáo hội đi, đừng đến Thành Mansfeld quấy rầy cuộc sống của ta và Liliane nữa."
Trong phòng.
Hạ Dạ dứt lời, Tiên Tiên hỏi hắn: "Chàng thật sự không tin tiêu diệt ánh sáng thì huyết tộc có thể đi lại dưới ánh mặt trời sao Hạ Dạ?"
"Không tin, không thèm để ý, ta đã có nàng, như vậy là đủ rồi."
Nói là nói như vậy, nhưng chờ ban đêm khi hai người đi đến hoa viên, cũng chỉ có thể nương ngọn đèn dầu để thưởng thức hoa cỏ.
Đôi mắt đỏ tươi của Hạ Dạ hiện lên sự phiền muộn: "Liliane, ta rất muốn nắm tay nàng đi dạo ở La Mã vào ban ngày."
"Ta muốn đưa nàng đi ngắm cảnh non sông tươi đẹp, chứ không phải là cảnh đêm đen mỗi ngày."
Tiên Tiên và hắn mười ngón tay đan vào nhau.
"Hạ Dạ."
Đây là lần đầu nàng nghiêm túc nói: "Ta có thể che ô cho chàng, ngày mai chúng ta đi La Mã nhé, đi xem Âu cổ."
Âm thanh mềm nhẹ chạm vào trái tim băng giá của người đàn ông.
Tiên Tiên ngửa đầu cười nhẹ, dưới ánh đèn, nàng tựa như ánh mặt trời sáng lạn lóa mắt.
"Đương nhiên, sau khi xem xong chàng sẽ phát hiện, mặc kệ là phố La Mã hay Âu cổ, cũng không đẹp bằng ta~"
Orleans bị biếm thành thợ trồng hoa nấp trong bóng tối, lặng lẽ nhìn mọi việc xảy ra.
———
*La Mã: Roma - Thủ đô của nước Ý.
Uầy, dạo này ad đang coi nana tour nên bối cảnh vị diện này làm ad thík meeee 🫶🏻