Nhiệm vụ của Tô Hòa lần này là muốn thay đổi cuộc đời của Tần Dung.
Nguyên chủ không có giao phó tâm nguyện nghịch tập, cho nên lần này Tô Hòa có thể tự do phát huy, sửa lại vận mệnh bi thảm của Tần Dung.
Nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương, Tô Hòa bỗng dưng thở dài.
Lâu rồi không gặp tra nam tiện nữ như vậy.
Thợ trang điểm thu dọn va li trang điểm, sau đó cười nói với Tần Dung, "Tần tiểu thư, hôm nay cả ngày tôi sẽ ở cùng cô, đảm bảo cho cô có thể xinh đẹp xuất giá, trở thành cô dâu mỹ lệ nhất."
Nghe câu nói "cô dâu xinh đẹp nhất" của thợ trang điểm, khóe miệng Tô Hòa nâng lên thành một nụ cười, cô mở miệng, "Cảm ơn."
Thợ trang điểm có cảm giác nụ cười này của Tô Hòa có chỗ không đúng, nhưng cô cũng không thể nói là lạ ở chỗ nào, chỉ là mí mắt cô vô tình giật một cái.
"Chị." Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, sau đó một cô gái mặc lễ phục màu hồng đi tới.
Giọng cô gái ngọt ngào, nụ cười cũng ngọt ngào, chỉ là không ai nhìn ra ác ý trong nháy mắt kia.
Tô Hòa nhìn lướt qua cô gái kia, ánh mắt lãnh đạm không lời.
Nhưng rơi vào trên người cô gái, tựa như vô hình mang theo cảm giác áp bức, để cho sống lưng cô ta run lên, nụ cười cũng hơi cứng một chút.
Chỉ là rất nhanh trên mặt Tần Trăn Trăn liền giương lên một nụ cười, "Chị hôm nay thật xinh đẹp, rất xứng đôi với anh Mộ Liên."
"Lời như vậy hôm nay nghe nhiều rồi, nhưng mà sao từ trong miệng cô nói ra, tôi lại rất chán ghét?" Tô Hòa không nhanh không chậm thu hồi ánh mắt.
Tô Hòa giống như chẳng muốn nhìn tới Tần Trăn Trăn, cô ngồi ở trước bàn trang điểm nhắm hai mắt lại, cho nên cũng không thấy trên mặt Tần Trăn Trăn lóe lên tia không vui.
Nhưng rất nhanh Tần Trăn Trăn lại cười lên, chỉ là nụ cười kia mang theo một tia miễn cưỡng, nhìn giống như là miễn cưỡng cười, kết hợp với gương mặt lớn bằng bàn tay của Tần Trăn Trăn, phá lệ sạch sẽ động lòng người.
"Em biết chị không thích em, hôm nay em tới..."
"Biết tôi không thích cô, cô còn tới khiến tôi xui xẻo?" Tô Hòa cắt đứt lời tiếp theo của Tần Trăn Trăn.
"Hôm nay có rất nhiều bạn học và bạn của tôi, bọn họ không biết tôi còn có một em gái riêng, cho nên đừng gọi tôi là chị, tôi nghe rất chán ghét, cũng không biết giải thích với người khác ra sao, là ba tôi ngoại tình, sinh ra cho tôi một cô em gái."
Tần Trăn Trăn luôn muốn chen lời vào, nhưng Tô Hòa căn bản không cho cô ta cơ hội, một phen chế giễu mỉa mai, nói đến khi sắc mặt Tần Trăn Trăn đen lại.
"Cô và mẹ cô ít nhất cũng phải biết điều, tôi không nói tới các người ở bên ngoài làm gì sau lưng tôi, thân phận bà chủ Tần, thân phận thiên kim Tần gia, chỉ cần trong hôn lễ của tôi, hai người đừng hòng nghĩ tới dùng thân phận mẹ và em gái tôi xuất hiện, tôi còn đang chừa chút mặt mũi cho ba rồi đấy."
Tô Hòa mở mắt, cô dùng giọng nói mỉa mai, liếc nhìn khiến cho Tần Trăn Trăn có một loại cảm giác không thể trốn được.
Quan hệ của Tần Dung và Tần gia mấy năm nay vẫn luôn không tốt, cô cũng không nói thích nói tới gia thế của mình, cho nên Tần Trăn Trăn mới bị công chúng nhận định là thiên kim Tần gia.
Nhưng cho dù Tần Trăn Trăn phong quang như thế nào đi nữa, cô ta cũng chỉ là một đứa con gái riêng, kết tinh của một cuộc ngoại tình giấu diếm, không thấy được mặt trời.
Ba chữ con gái riêng, vẫn luôn là cái gai trong lòng Tần Trăn Trăn.
Vậy mà bây giờ Tô Hòa không chỉ đụng vào, còn quang minh chính đại trước mặt cô mỉa mai, không cho cô chút mặt mũi nào.
Trên mặt Tần Trăn Trăn một mảng xanh mét, nụ cười cũng khó duy trì.
Thợ trang điểm bên cạnh cũng rất lúng túng, cô bây giờ đi cũng không được, không đi cũng không xong.
"Em muốn nói chuyện riêng với chị một chút." Tần Trăn Trăn ngoài miệng khách khí, nhưng ánh mắt nhìn thợ trang điểm lại rất lạnh lùng, còn mang theo cảnh cáo.
"Nóng nảy vói người khác làm gì? Là người ta bắt mẹ cô làm tiểu tam, phá hoại gia đình nhà người khác sao?" Tô Hòa mở miệng, giọng mỉa mai.