"Dung Dung." Mộ Liên tiến lên bắt được cánh tay của Tô Hòa, định vãn hồi một lần cuối.
"Buông ra!" Tô Hòa nhàn nhạt mở miệng, nhưng ánh mắt nhìn tới Mộ Liên lại mang cho hắn cảm giác bị áp bách cực lớn, khiến cho cả người hắn cứng lại.
Thần kinh đại não của Mộ Liên giống như bị đồ nhọn đâm phải, ngay khi nghe Tô Hòa ra lệnh, hắn theo phản xạ rụt tay lại, cũng không dám đụng tới đối phương nữa.
Không có sự ngăn cản của Mộ Liên, Tô Hòa trực tiếp sải bước đi ra ngoài.
Chờ Tô Hòa rời khỏi phòng làm việc, trợ lý liền đi tới, cầm trong tay một đơn từ chức vừa đánh máy xong.
"Tần tổng, đơn từ chức của ngài." Trợ lý đưa cho Tô Hòa một tờ giấy A4.
Hiệu suất làm việc của đối phương rất nhanh, đây cũng khiến cho Tô Hòa nhướng mày nhìn cô một cái.
"Đưa cho phòng nhân lực giúp tôi." Tô Hòa thu hồi tầm mắt từ trên người trợ lý, cô nhàn nhạt mở miệng, "Bắt đầu từ hôm nay tôi không còn là Phó tổng của công ty này, cô nếu muốn đổi chỗ làm việc, tới Tần thị tìm tôi."
Trợ lý sửng sốt một chút, cô còn chưa kịp trả lời, Tô Hòa đã đi rồi.
Sau khi Tô Hòa rời đi, những người còn lại mới khó hiểu thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cũng không biết vừa rồi mình khẩn trương cái gì, dù sao Tô Hòa đi rồi, vẻ mặt của mọi người đều buông lỏng.
Sau đó chính là hứng thú bát quái nồng đậm.
Xem ra lần này Tần Phó tổng và Mộ tổng là hoàn toàn cắt đứt, chức vị trong công ty cô cũng không do dự từ bỏ.
Chuyện hôn lễ kia gây khó xử như vậy, nhất định muốn giải trừ hôn nhân, sau đó từ chức.
Chẳng qua mọi người cũng không nghĩ ra, Mộ Liên kia cuối cùng là dây thần kinh nào nằm nhầm chỗ, không muốn người đẹp năng lực làm việc tốt như Tần Dung, lại đi cua em gái người ta, còn ở hôn lễ làm thành sự kiện lớn như vậy.
Bao nhiêu hạng mục trong công ty đều là Tần Dung một tay lo liệu? Đi đâu tìm được nhân viên năng lực xuất chúng như vậy? Đi đâu tìm được người vợ xinh đẹp như vậy?
Mọi người đồng thời thay Tần Dung bất bình, cũng vô cùng hâm mộ cô, mặc dù không có vị hôn phu và công việc, nhưng người ta vẫn có thể kế thừa gia sản tỉ tỉ (trillion hay 1000 tỉ).
Chỉ là vẫn có không ít người chanh chua cười trên sự đau khổ của người khác, cảm thấy Tần Dung đám cưới cũng không còn, biến thành ly hôn.
Thật ra thì Tô Hòa bây giờ vẫn là nữ thanh niên độc thân.
Phần lớn mọi người đều là đăng ký kết hôn trước, sau đó sẽ làm hôn lễ, Tần Dung và Mộ Liên lúc ấy cũng muốn lấy giấy hôn thú trước, nhưng lại không tìm được hộ khẩu.
Tô Hòa đoán hẳn là Tần Trăn Trăn tính kế, cô ta muốn ngăn trở chuyện nguyên chủ và Mộ Liên kết hôn, không ngờ ngược lại giúp nguyên chủ.
Nếu đã đăng ký kết hôn, tình huống của nguyên chủ có chút bị động, bởi vì còn phải cùng Mộ Liên đi cục dân chính ly dị.
-
Nhìn bóng người Tô Hòa rời đi, trong lòng Mộ Liên đau đớn.
Chung sống sáu năm hắn quả thực có tình cảm, mặc dù Tần Dung cường thế, hắn đôi khi cũng bởi vì cô cường thế quá mà mệt mỏi.
Nhưng bây giờ người quyết tuyệt rời đi như vậy, Mộ Liên rất khó chịu.
Nếu không phải do Tần Trăn Trăn, nếu không phải do cô ta quay lại đoạn phim đó, hắn và Tần Dung cũng sẽ không đi đến bước này.
Nhớ tới cái video trong hôn lễ ngày đó, sắc mặt Mộ Liên hơi trầm một chút, hắn cầm lấy điện thoại gọi cho Tần Trăn Trăn.
Bên kia ngược lại rất nhanh liền nhấc máy.
Mộ Liên và Tần Trăn Trăn đều không nói gì, cách điện thoại bầu không khí đều có điểm nặng nề.Trầm mặc một lúc, Mộ Liên mới mở miệng, "Video là cô quay đúng chứ?"
Âm thanh của Mộ Liên có một tia ẩn nhẫn tức giận, "Tần Trăn Trăn, cô rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao phải làm như vậy? Còn đem video phát ra ở hôn lễ của tôi và Dung Dung?"
-
Kịch trường nhỏ.
Tô Hòa: Hảo tâm mệt mỏi, trở về còn phải thừa kế gia sản nghìn tỉ.