Tô Hòa đoán không lầm, Uyên Liễm đứng ngoài tẩm điện một hồi, sau đó mới đi tìm một người thường xuyên bồi Thanh Châu.
Người này không phải Kỵ Thần, nói là thường xuyên hầu hạ, nhưng thật ra cũng chỉ được ngủ ở điện Thanh Châu ba lần.
Tô Hòa quan sát ngũ quan người này một lát, sau đó nói với Uyên Liễm, "Tìm lại!"
Ý này chính là ghét bỏ hắn.
Gian-phu bị tìm đến, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, Uyên Liễm lại cứng đờ.
Nữ Đế Điện Hạ ghét bỏ, Uyên Liễm chỉ có thể đưa người đi.
Sau khi ra khỏi tẩm điện, Uyên Liễm đứng ngốc ở cửa điện một lúc lâu, vô cùng khó khăn.
Chờ đến khi Uyên Liễm dẫn người đến lần nữa, bọn họ lại bị Nữ Đế Điện Hạ vô tình đuổi đi.
"Tìm lại!" Tô Hòa.
Uyên Liễm không thể làm gì hơn là lui xuống, tiếp tục đưa những người khác đến cho Tô Hòa... thử vận khí.
"Không phải hắn!"
"Không phải!"
"Tìm!"
Bị Tô Hòa ba lần từ chối, Uyên Liễm chỉ có thể nhắm mắt đi tìm người lại.
Đến khi Tô Hòa không để Uyên Liễm trực tiếp mang người về nữa, hắn cuối cùng thở phào một cái, ngoan ngoãn ra ngoài điện canh chừng.
Nhưng cũng không lâu lắm, Tô Hòa lại triệu Uyên Liễm đến, bảo hắn tiếp tục đi tìm.
Sắc mặt Uyên Liễm chợt đỏ bừng, hắn quỳ xuống nói: "Thần ngu độn, không hiểu tâm tư Điện Hạ đang tính toán điều gì, xin Điện Hạ trách phạt."
Uyên Liễm đến giờ vẫn chưa từng nghĩ đến, mình sẽ có một ngày vì không tìm được đàn ông mà Điện Hạ muốn mà vô cùng xấu hổ.
Ngay khi Uyên Liễm cúi đầu, chờ Tô Hòa nổi giận, đối phương đột nhiên mở miệng, "Ngươi gọi Kỵ Thần đến đây."
Lời này của Tô Hòa khiến cho Uyên Liễm chợt ngẩng đầu nhìn lên.
Biểu tình của Uyên Liễm khiếp sợ vô cùng, tựa như hoài nghi có phải tai mình nghe nhầm rồi không.
"Thần cho là..." Biểu tình Uyên Liễm cổ quái đến mức khó tưởng tượng, "Điện Hạ không nên triệu Kỵ Thần đại nhân hầu hạ."
"Ai nói với ngươi, Bổn Điện muốn Kỵ Thần hầu hạ?" Tô Hòa liếc Uyên Liễm một cái.
"???" Uyên Liễm.
Nhìn thấy thanh niên mặc kim giáp đỏ cả hai tai, Tô Hòa mở miệng, "Kêu người canh y*, Bổn Điện muốn gặp Kỵ Thần."
*Thay quần áo.
Phản ứng của Uyên Liễm đủ để nói rõ, giữa Thanh Châu và Kỵ Thần không hề có quan hệ gì mập mờ.
Tô Hòa dày vò Uyên Liễm mấy lần như vậy hoàn toàn không liên quan đến Kỵ Thần, chỉ là cô muốn xác nhận một chuyện --- có phải Thanh Châu thật sự đã yêu Phượng Quy rồi hay không.
Sự thật chứng minh, Tô Hòa không đoán sai.
Đàn ông hôm nay Uyên Liễm mang đến, trên người bọn họ ít nhiều đều mang theo một chút dáng vẻ của Phượng Quy.
Không phải ngũ quan đều giống, chỉ là thần sắc hao hao, bao gồm cả lần đầu tiên Tô Hòa đến vị diện này, nam nhân tiểu tam của Mị tộc kia cũng mang vài phần giống Phượng Quy.
Tô Hòa cũng không biết tại sao cốt truyện này cuối cùng lại biến thành "Nữ Đế bá đạo yêu ta" vô cùng cẩu huyết như vậy.
Phượng Quy là phu quân của Tô Hòa, người còn đang ở trước mắt thì tìm thế thân làm cái gì?
Tô Hòa không thể kích động đến phần trí nhớ này, cho nên cô cũng không biết giữa Thanh Châu và Phượng Quy đã xảy ra chuyện gì.
Mới vừa rồi, cô để lại một nam sủng duy nhất, chính là để hỏi thăm tin tức của Thanh Châu và Phượng Quy từ miệng hắn, thế nhưng nam sủng này cái gì cũng không biết.
Tô Hòa không có trí nhớ, cô lại không tin tưởng những người bên cạnh Thanh Châu, cho nên chỉ có thể âm thầm điều tra, để không bứt dây động rừng, khiến cho kẻ trốn trong bóng tối kia hành động trước thời hạn.
-
Uyên Liễm quẫn bách vô cùng, lúc hắn rời đi bước chân đã hơi lảo đảo.
Chờ đến khi Uyên Liễm đưa Kỵ Thần đến, hắn mới khôi phục lại như thường, sau đó đường hoàng đứng bên cạnh Tô Hòa.
Kỵ Thần mặc một thân huyền y, gương mặt kinh diễm tuyệt sắc vẫn kiêu căng như trước.
Tô Hòa cũng không thích Kỵ Thần, nhưng cũng không thể không thừa nhận giá trị nhan sắc của hắn, Kỵ Thần đến một cái, một tầng lưu sa rực rỡ chói mắt kia cũng bị thất sắc.
Gương mặt đó đúng là xinh đẹp khó lòng miêu tả.
Kỵ Thần thờ ơ hành lễ với Tô Hòa, không chờ Tô Hòa lên tiếng, chính hắn liền đứng thẳng người.