Thước Nhi nhìn đến ánh mắt cầu cứu của Mạc Ly, lập tức khởi xướng biến thành thần trợ công: "Tiểu thư, hôm nay đồ ăn sáng có lưu li chưng sủi cảo ngài thích ăn nhất!"
Mạc Ly nghe vậy cười gật gật đầu vươn chiếc đũa kẹp lên một cái lưu li chưng sủi cảo trong suốt đặt ở trong chén trước mặt Tô Linh Nhi.
"Còn có bánh hoa quế ngàn tầng ngài thích, nhưng mà buổi sáng ngài không thể ăn nhiều."
Mạc Ly ngầm hiểu kẹp lên một khối bánh hoa quế ngàn tầng nhỏ.
"Còn có......"
Tô Linh Nhi nhìn Mạc Ly cùng Thước Nhi kẻ xướng người hoạ, hừ lạnh một tiếng: "Ăn no!"
Tô Linh Nhi đứng lên ngay cả Mạc Ly cũng không thèm nhìn.
Thấy thế, Mạc Ly vội vàng đuổi theo.
Thước Nhi đứng ở phía sau dùng một biểu tình tự cầu phúc nhìn bóng dáng Mạc Ly.
"Nhu Nhi, ta biết sai rồi!"
"Nàng tha thứ ta đi, ta thề về sau tuyệt đối không......"
Mạc Ly nói hết lời, Tô Linh Nhi xoay người trừng mắt, một đôi ngập nước, hùng hổ doạ người nói: "Như thế nào không tiếp tục nói!"
Nghe vậy, Mạc Ly cũng không nói nhiều, trực tiếp vươn một tay kéo Tô Linh Nhi ôm vào trong ngực.
Dùng hành động thân thể để chứng minh!
"Nhu Nhi, ta biết sai rồi, ngày hôm qua ta không nên ở thời điểm nàng không thoải mái cưỡng ép nàng, nhưng mà nàng không biết, từ sau khi ở bên nàng, trong đầu ta cũng chỉ có hình bóng nàng, tuy rằng ta không thể cho nàng một đời một kiếp một đôi, nhưng mà ta đồng ý với nàng từ nay về sau trong lòng ta...... Nàng, Nạp Lan Uyển Nhu là nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta!"
Tô Linh Nhi không nghĩ tới Mạc Ly vậy mà nghe được nàng và Thước Nhi nói chuyện hôm nàng ngắm hoa, chính bản thân nàng cũng hiểu Mạc Ly chịu lấy thân phận hoàng đế tương lai thuận theo hứa hẹn là thật sự đem mình đặt ở trong lòng.
"Dạ"
Tô Linh Nhi ghé vào trong lòng ngực Mạc Ly khẽ gật đầu.
Thấy Mạc Ly cùng Tô Linh Nhi hòa thuận, Thước Nhi canh giữ ở bên ngoài che miệng cười trộm.
Tiểu thư nhà mình đây là chờ đến mây tan thấy trăng sáng!
Đương nhiên, vẫn là Thái Tử điện hạ thật tinh mắt!
Ở một nơi khác, Nạp Lan Tĩnh Vận sau khi nhận được tin tức, tức đến hàm răng cũng ngứa, nàng ta không nghĩ tới bản thân sống lại một đời, vậy mà còn để cho Nạp Lan Uyển Nhu có cơ hội tái xuất, biết vậy lúc trước ngay cả nhân sâm trăm năm cũng không đưa qua.
Bất quá......
Nạp Lan Tĩnh Vận nhìn đến pho tượng tuấn mã khắc sinh động như thật trong phòng kia.
Trong trong đầu tức khắc hiện ra bộ dáng Hoàng Thượng cao hứng cùng với hình ảnh ngày ấy Nạp Lan Uyển Nhu ở trong yến hội đoạt hết nổi bật.
Nhưng mà bây giờ cơ hội tốt này nhất định sẽ thuộc về mình!
Toàn bộ Tây Chu đều biết Thái tử cùng Hoàng Thượng cảm tình tốt nhất, đến lúc đó bản thân mình lấy lòng Hoàng Thượng, Thái Tử điện hạ nhất định sẽ thực vui vẻ.
Thanh Lê Viên, Tô Linh Nhi đứng ở phía sau Mạc Ly, ngữ khí như thầy giáo đang dạy học sinh.
"Không sai, chính là tính như vậy!"
"Số thập phân, số thập phân, nói cho chàng bao nhiêu lần, lúc này đúng ra là một trăm thêm một."
"Được rồi, trở về đem cửu chương học thuộc đi, thu chi lương thực gì đó quả thực không dễ dàng."
Tô Linh Nhi không nghĩ tới Mạc Ly không cần tới nửa ngày đã thông thuộc bảng cửu chương.
Mạc Ly ở bên cạnh nhìn Tô Linh Nhi bởi vì kích động mà đầu tóc hỗn độn.
Dùng một tay giữ Tô Linh Nhi lại, dùng một loại ngữ khí không thể kháng cự nói: "Thành thành thật thật ngồi ở chỗ này, Thước Nhi, đem đồ trang điểm của chủ tử các ngươi lại đây."
Nghe vậy, chỉ chốc lát sau Thước Nhi nhanh chóng ôm một bộ gương lược màu đỏ lại.
Mạc Ly đem tóc Tô Linh Nhi tản ra, mái tóc đen nhánh giống như thác nước rũ xuống.
Cầm một lọn tóc của Tô Linh Nhi trong tay, mát lạnh giống như có dòng nước chảy qua.
Mạc Ly cầm lấy lược ngà voi nhẹ nhàng chải từ trên xuống dưới.