Tô Linh Nhi cau mày liễu, hừ lạnh một tiếng: "Ta có từng nhớ rõ người nào đó từng nói ở lúc không có người khác gọi mình là A Ly, hiện tại lại chủ động lấy bối phận để xưng hô, thật là tâm khẩu bất nhất."
Nghe vậy, Mạc Ly sửng sốt, trảo quá Tô Linh Nhi hai tay: "Ta như vậy còn không là muốn thể hiện một chút địa vị trong lòng nàng sao."
Tô Linh Nhi không tỏ ý kiến, chỉ có khóe miệng vẫn luôn cong lên lộ ra một nụ cười ấm áp như ngày xuân.
Ngược lại với không khí vui vẻ ở kiệu phía trước, Nạp Lan Tĩnh Vận ngồi kiệu đi sau hoàn toàn bị oán hận vây quanh.
Nạp Lan Tĩnh Vận không nghĩ tới bản thân đã trọng sinh một đời vẫn để cho Tô Linh Nhi chui vào chỗ trống cùng Mạc Ly quen biết, hơn nữa xem biểu hiện hôm nay, hiển nhiên Mạc Ly không có đem Thái tử phi như nàng ta để vào mắt.
"Tiện nhân!"
Nạp Lan Tĩnh Vận đột nhiên khẽ kêu một tiếng, là tỳ nữ luôn đi theo bên người giật thót mình, trong lòng cả kinh, vội vàng vén rèm lên nhắc nhở nói: "Chủ tử, ngài nói nhỏ chút, ngàn vạn đừng cho Thái Tử điện hạ nghe được, chờ tới rồi tiệc mừng thọ, khi chủ tử chuẩn bị lễ vật, Hoàng Thượng nhất định thích, đến lúc đó Thái tử vì lấy lòng Hoàng Thượng cũng sẽ hồi tâm chuyển ý quay về với chỉ tử."
Nạp Lan Tĩnh Vận nghe được lời này hừ nhẹ một tiếng, nhưng biểu tình trên mặt cũng hoà hoãn hơn.
Qua nửa canh giờ, đám người Tô Linh Nhi cũng đi tới hoàng cung.
Tiệc mừng thọ tổ chức ở Vị Ương Cung, bởi vì nam nữ khác biệt, mà Mạc Ly mới vừa vào cung liền bị Hoàng Thượng gọi đi qua, chỉ còn lại hai người Tô Linh Nhi cùng Nạp Lan Tĩnh Vận.
Nạp Lan Tĩnh Vận nhớ tới chuyện lúc trước, đầu tiên là sắc mặt trầm xuống, sau đó lại cười đi đến bên người Tô Linh Nhi.
"Muội muội, nếu Thái tử có việc, chúng ta đi tới cung của các nương nương thỉnh an đi thôi."
Tô Linh Nhi gật gật đầu, tuy rằng nàng cũng không phải rất muốn đi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tiến cung nếu không bái phỏng các nương nương chỉ sợ sẽ mang tai mang tiếng.
Nạp Lan Tĩnh Vận nhìn dáng vẻ Tô Linh Nhi giả bộ trấn định trong lòng vừa đắc ý vừa khinh thường.
Cho dù Thái Tử thích nàng thì sao, cũng không thay đổi được thân phận trắc phi kia.
Bản thân mình tới hoàng cũng rất nhiều lần!
"Đi thôi, muội muội, xác nương nương trong cung chắc cũng chờ lâu rồi."
Tô Linh Nhi đi theo Nạp Lan Tĩnh Vận trong đầu không ngừng nhớ lại kí ức kiếp trước về quan hệ trong các cung, sau khi nghe Nạp Lan Tĩnh Vận nói, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười khinh thường.
Nếu đem triều đình so sánh với chiến trường khói lửa, như vậy hậu cung chính là chiến tranh không khói thuốc, trừ bỏ mẫu phi Tam hoàng tử cùng Thất hoàng tử qua đời, sau đó, còn lại mẫu phi bảy vị hoàng tử còn sống.
Những nữ ngân kia làm sao lại không nghĩ tới chuyện khiến nhi tử của mình trở thành nam nhân cao quý nhất trên đời này!
Cho nên nói dòng xoáy bên trong hậu cung cũng không kém gì bên ngoài, nhưng mà khi nàng thấy vẻ tươi cười đắc ý trên mặt Nạp Lan Tĩnh Vận, liền biết Nạp Lan Tĩnh Vận thật là khờ!
Đi theo phía sau Nạp Lan Tĩnh Vận, Tô Linh Nhi đi vào Cảnh Nhân Cung nơi ở của hoàng hậu.
Tô Linh Nhi mới vừa đi vào liền thấy sáu bảy nữ nhân phân ra ngồi ở hai sườn.
Như vậy người ngồi trên vị trí cao kia chính là hoàng hậu.
"Con dâu gặp qua mẫu hậu."
Tô Linh Nhi cũng đi theo cùng nhau hành một cái lễ.
Hoàng Hậu nhìn Tô Linh Nhi cùng Nạp Lan Tĩnh Vận lộ ra một nụ cười hiền lành: "Lần này là lần đầu tiên Uyển Nhu tiến cung đi, mau tới đây để bổn cung nhìn con một chút."
Nói xong liền vươn tay ra, Tô Linh Nhi nghe vậy ngẩng đầu lên yểu điệu đi qua.
"Ai nha!"
Đột nhiên, truyền đến một thanh âmtiểu nam hài non nớt.
"Cầu của ta!"
Một người mặc hoa lệ hầu hạ tiểu nam hài từ bình phong sau chạy ra, đuổi theo cầu.
Hướng về phía Tô Linh Nhi mà chạy tới, Tô Linh Nhi mặt không đổi sắc, tiếp tục đi về phía Hoàng Hậu.
Thấy biểu hiện của Tô Linh Nhi, Hoàng Hậu vừa lòng hơi hơi gật đầu tươi cười càng sâu, kéo tay Tô Linh Nhi qua, nhìn tiểu nam hài quở mắng: "Ương nhi, con lại quấy rối, mau tới đây gặp qua Nhu hoàng tẩu."