Mau Xuyên: Công Lược Thiên Thần Thứ 99

Chương 127: Thái tử si tình (31)



Edit: Linhlady

Beta: Phuongman

Phía nam xảy ra thiên tai, hàng ngàn hàng vạn bá tánh trôi giạt khắp nơi.

Hắn làm hoàng đế Tây Chu làm sao có thể an tâm đây.

Trước mặt hắn chính là nơi bày lễ vật, đây đều là máu tươi của trên người con dân của hắn chảy xuống.

"Một đám hỗn trướng, tất cả trở về đóng cửa xám hối một tháng cho trẫm!"

Sau sự kiện tặng lễ vật này, toàn bộ tiệc mừng thọ đều trong trạng thái áp suất thấp.

Đương nhiên, chuyện này cũng không bao gồm bàn của Tô Linh Nhi.

"Nhu Nhi tẩu tẩu, cho tẩu ăn cái này!"

"Cái này là viên băng tinh đệ thích ăn nhất."

"Còn có cái này là rượu hoa hồng chính tông Mân Nam sản xuất."

......

Tiểu Mạc Ương gần như mang toàn bộ đồ ăn ngon đặt vào chén của Tô Linh Nhi.

Một bên Mạc Ly bất động thanh sắc dựa theo khẩu vị của Tô Linh Nhi gắp một chén lớn, sau đó đổi ngay ngay trước mặt tiểu Mạc Ương.

"Nàng ăn cái này đi!"

Nhìn Mạc Ly ăn dấm chua, Tô Linh Nhi cảm thấy buồn cười.

Tiểu Mạc Ương thấy bát cơm mình vất vả gắp cho Tô Linh Nhi bị Mạc Ly lấy đi lập tức hét lên:

"Thái Tử ca ca, huynh không biết xấu hổ! Đó là đồ đệ gắp cho Nhu Nhi!"

Mạc Ly lạnh lùng nhìn thoáng qua tiểu Mạc Ương.

Tiểu Mạc Ương sợ tới mức không dám nói tiếp, ôm Tô Linh Nhi làm nũng nói: "Nhu Nhi tẩu tẩu, Thái Tử ca ca khi dễ người!"

Thấy thế, Tô Linh Nhi sủng nịch xoa xoa đầu tiểu Mạc Ương: "Chúng ta mặc kệ hắn, đợi lát nữa cơm nước xong, tỷ giảng đệ binh pháp được không?"

" Được! Được! Nhu Nhi tẩu tẩu chúng ta một lời đã định!"

Tiệc mừng thọ sau khi chấm dứt, Mạc Ly cùng Tô Linh Nhi cùng nhau trở về phủ Thái Tử, còn Nạp Lan Tĩnh Vận vẫn như cũ một người ngồi kiệu trở về, hơn nữa bởi vì tặng lễ pho tượng tuấn mã bằng ngọc mà bị Mạc Càn phạt đóng cửa ăn năn một tháng.

Trở lại Thanh Lê viên, Tô Linh Nhi giữ chặt Mạc Ly.

Lo lắng nói: "A Ly, hộp gấm kia không phải là nước thánh cầu phúc, đó là thuốc kho mà ta làm cho phụ hoàng."

Nghe vậy, Mạc Ly cười hì hì đi lại gần Tô Linh Nhi.

"Nhu Nhi, khi nào mà nàng trở nên lợi lại như vậy?"

Nghe được lời này tay Tô Linh Nhi hướng tới eo Mạc Ly hung hăng véo một cái.

"Ta vẫn luôn rất lợi hại, nếu không làm sao có thể dạy bảng cửu chương cho chàng, không đùa nữa, phương thức trị ho này ta đọc được từ một quyển sách cổ, lúc trước ta đã từng dùng qua, rất tốt, chỉ là thân thể phụ hoàng......"

Thấy Tô Linh Nhi vẻ mặt phiền muộn, Mạc Ương một tay đem nàng ôm vào trong ngực.

Cằm nhẹ nhàng tựa lên đầu Tô Linh Nhi, trấn an: "Yên tâm đi, bên người phụ hoàng luôn có Vương thái y điều trị, hơn nữa ngày mai ta còn có việc tiến cung, đến lúc đó nói cho phụ hoàng một tiếng, nếu cái này có thể giúp phụ hoàng trị khỏi bệnh ho, nói không chừng còn có thể lập công lớn."

Nghe được Mạc Ly nói, trong mắt Tô Linh Nhi hiện lên một tia đau lòng.

Tuy rằng thuốc của nàng đúng là có thể giảm bớt bệnh ho của Mạc Càn, nhưng chuyện Mạc Càn chết thì không thể thay đổi!

Tưởng tượng đến bộ dáng bi thương của Mạc Ly sau khi biết Mạc Càn qua đời, Tô Linh Nhi vươn đôi tay gắt gao ôm Mạc Ly.

Sau khi cảm nhận được thân thể Tô Linh Nhi, Mạc Ly lập tức không thành thật.

"Nhu Nhi, sắc trời đã tối, để cho ta nhìn vòng tay khuynh tâm mẫu hậu tặng cho nàng nào."

Cảm nhận hơi âm phun bên tai, sắc mặt Tô Linh Nhi phiếm hồng, hờn dỗi trừng mắt nhìn Mạc Ly một cái: "Cả ngày không nghĩ được chuyện đứng đắn!"

Nghe vậy, Mạc Ly câu môi cười:" Nhu Nhi tốt của ta, ta chỉ là muốn nhìn cái vòng tay kia có hợp với màu da nàng hay không thôi, có nghĩ tới chuyện khác đâu..."

Mạc Ly đột nhiên kéo Tô Linh Nhi lại, ngay sau đó ôm vào trong ngực.

Bộ dáng giống thổ phỉ sơn trại cưới áp trại phu nhân.

"Đương nhiên là vì thuận tiện!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.