Đức phi nhìn thoáng qua Mạc Lâm âm trầm, không được lắc đầu thở dài nói: "Lâm nhi, con cũng đừng quá khổ sở, ai biết phụ hoàng con sẽ như vậy, huống chi không riêng gì con bị phạt, những người khác cũng đều bị phụ hoàng con phạt!"
"Những người khác?!"
Vẻ mặt Mạc Lâm hung ác nham hiểm, táo bạo gào lên: "Quan trọng là không có Mạc Ly! Không có Mạc Ly!"
Đức phi nhìn Mạc Lâm, biết rõ đứa con này của mình tâm khí cao, từ nhỏ đến lớn lại bị Mạc Ly đè đầu, đương nhiên, Đức phi cũng mơ hồ biết Mạc Lâm đang làm những gì.
"Được rồi, con đừng tức giận, đừng quên trừ bỏ bọn con còn có một người bị phụ hoàng con trách phạt."
"Ai?"
Mạc Lâm ngẩng đầu.
Đức phi hơi hơi mỉm cười: "Thái tử phi!"
"Mẫu phi, người đây là......?"Mạc Lâm có chút khó hiểu.
Đức phi lắc đầu, xoay người ngồi ở ghế.
"Lâm nhi a, con rốt cuộc vẫn là còn trẻ."
Nhìn vẻ mặt Đức phi Mạc Lâm có chút cấp bách nói: "Mẫu phi, ngài có chuyện gì mau nói!"
"Được rồi! Vậy bổn cung hỏi con, con đã sống ở hoàng cung này từ nhỏ tới lớn, cũng biết hậu cung này là một bãi nước đục, không hề ít hơn so với âm mưu dương mưu trên triều đình, nhưng vì sao tự cổ chí kim hậu cung này vẫn luôn tồn tại?"
Mạc Lâm sửng sốt, chợt mở miệng đáp: "Hậu cung tồn tại không phải vì giúp hoàng thất khai chi tán diệp?"
Đức phi cười lắc đầu: "Cái này chỉ là điều thứ nhất!"
Nhìn biểu tình khó hiểu của Mạc Lâm, ngay sau đó còn nói thêm: " Hoàng Hậu là đích nữ của Ngự Sử Vương gia, này Huệ Phi là con gái trấn quan đại tướng quân Lý Minh......"
Hiểu ra, đôi mắt Mạc Lâm hiện lên một tia tinh quang.
"Mẫu phi, ý của người là nói......"
Đức phi thấy Mạc Lâm thông suốt, cười gật gật đầu: "Cho nên, có đôi khi nữ nhân so với các ngươi còn có chỗ tốt hơn, nếu không mẫu phi sẽ không hạ thân phận lôi kéo làm quen kẻ tóc dài không có đầu óc Nạp Lan Tĩnh Vận kia, hôm nay con cứ nghĩ lại mà xem, bên người Hoàng Hậu ngoại trừ Nạp Lan Tĩnh Vận ngu như heo bị phụ hoàng con trừng phạt, những người khác một chút sự tình đều không có."
Lần này không đợi Đức phi nói xong, Mạc Lâm lập tức kích động nói: "Mẫu phi là muốn cho nhi thần lôi kéo Nạp Lan Tĩnh Vận, phá vỡ vòng tuyến của Mạc Ly cùng Hoàng Hậu."
Nghe vậy, Đức phi gật gật đầu: "Nói không sai, con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến, mẫu phi vì giúp con tìm tổ kiến này, đem vòng tay mã não mình thích nhất tặng cho người."
Mạc Lâm đang chìm đắm trong ảo tưởng, hưng phấn vô cùng.
"Mẫu phi, người cứ yên tâm đi, nhi thần sẽ không làm uổng phí tâm huyết của người, chờ đến khi con thành công, người sẽ là nữ nhân tôn quý nhất đất nước này."
Nghe được lời của Mạc Lâm, Đức phi vui mừng mà cười nói: "Đứa bé ngoan, mẫu phi chờ ngày này."
Ở một nơi khác, Nạp Lan Tĩnh Vận một người lẻ loi trở lại phủ Thái tử.
"Thái tử phi, ngài uống trà giải nhiệt đi."
Nạp Lan Tĩnh Vận vừa nghe thấy nha hoàn nói lập tức mất khống chế.
Lập tức hất chén trà trong tay nha hoàn đi, nước trà nóng bỏng đổ vào cánh tay Thủy Nguyệt lăn một vòng xuống đất.
"Thái tử phi tha mạng, Thái tử phi tha mạng."
Nạp Lan Tĩnh Vận như thế đã doạ đến Thủy Nguyệt cẫn luôn hầu hạ bên người, nàng ta sợ hãi quỳ xuống đất, mặc kệ cánh tay bỏng rát.
Nương theo ánh nến mờ nhạt, khuôn mặt vốn dĩ mĩ miều cũng bởi vì tức giận mà trở nên vô cùng dữ tợn.
"Vì sao?"
Móng tay Nạp Lan Tĩnh Vận hung hăng đâm vào lòng bàn tay.
Bởi vì phẫn nộ, không cam lòng nên cả người không kìm được run run.
Ngón tay khớp xương trở nên trắng bệch, hàm răng cắn kẽo kẹt.
Nàng ta không rõ, vì sao mình đã sống lại một đời vẫn như cũ thua trên tay Nạp Lan Uyển Nhu.
Rõ ràng nàng ta mới là người gặp Mạc Ly trước!
Rõ ràng tất cả tất cả kì ngộ của Nạp Lan Uyển Nhu đều đã bị nàng ta cướp đi!
Vậy mà sau tất cả những gì đã làm nàng ta làm vẫn không có được tình yêu của Mạc Ly!