"Thái tử phi, ngài làm gì vậy! Đây là nước trà nóng đó, uống như vậy sẽ bị hỏng giọng mất."
Bị tiểu nha hoàn kêu một tiếng như vậy, Nạp Lan Tĩnh Vận giật mình một cái.
Nhìn lại những chén trà không ở trên bàn, thanh âm có chút nghẹn ngào gấp gáp gọi người bên ngoài: "Mau! Nhanh đi gọi đại phu lại đây, giọng nói của ta! Giọng nói của ta không thể bị hủy được!"
"Nhưng mà thưa thái tử phi, đại phu đang ở nhà kề khám cho Nguyệt tỷ tỷ......"
Nghe vậy, Nạp Lan Tĩnh Vận thuận tay cầm một chén trà trên bàn ném về phía tiểu nha hoàn kia.
"Tiện nhân! Ở trong lòng ngươi thái tử phi như ta quan trọng hơn hay là cái tiện tì không biết sống chết kia quan trong hơn!"
Một dòng máu từ trên trán chảy xuống, tiểu nha hoàn không dám trái lệnh, khẽ trả lời.
"Dạ, nô tỳ lập tức đi gọi đại phu tới."
Một lát sau, đại phu vội vã chạy từ nhà kề sang đây.
Vừa thấy đại phu tới, vẻ mặt Nạp Lan Tĩnh Vận vội vã chỉ vào cổ họng mình.
Vừa rồi từ trong miệng nha hoàn đại phu cũng biết được nguyên nhân, chỉ có điều chuyện khiến hắn không nghĩ tới là Nạp Lan Tĩnh Vận nhẫn tâm không để ý chuyện sống chết của Thủy Nguyệt như thế!
Hắn là đại phu trong phủ thái tử đương nhiên biết Thủy Nguyệt chính là nha hoàn hồi môn của Nạp Lan Tĩnh Vận.
"Thái tử phi, không cần lo lắng, đây là phục linh cao do lão nô bào chế sau đó dùng thêm tam thất, đảng sâm, cẩu kỷ nấu thành chén thuốc uống, không ra ba ngày giọng nói của ngài sẽ bình thường trở lại!"
Nghe xong lời của đại phu, Nạp Lan Tĩnh Vận thở dài nhẹ nhõm một hơi còn không yên tâm hỏi: "Đại phu, thuốc này thật sự dùng được sao?"
Làm một cái đại phu, ghét nhất người khác nghi ngờ y thuật của mình.
Hơn nữa khi hắn vội vã từ nhà kề chạy lại đây, mệnh của Thủy Nguyệt đã sớm tối, nếu không loại bỏ được thịt đen kia đi cũng không biết có giữ được mạng sống không, hạ nhân ở phủ Thái tử cũng thật nhẫn tâm, thời gian lâu như vậy mới đến tìm hắn, nếu sớm một chút......
Đại phu suy nghĩ đến đây biểu tình không khỏi ngưng trọng, chẳng lẽ nói là......!
Nhìn thấy biểu tình trên mặt đại phu, Nạp Lan Tĩnh Vận tức khắc luống cuống: "Đại phu, không lẽ giọng nói này của ta còn di chứng gì sao."
Nghe được lời này, đại phu cuống quít phục hồi tinh thần lại, trên trán toát mồ hôi lạnh.
"Thái tử phi, ngài không cần lo lắng, vừa rồi lão nô chỉ là suy nghĩ xem có cách nào để giọng nói của ngài phục hồi nhanh hơn không!
Đại phu càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ!
Nói lên lời nói cũng không vội vã như lúc trước.
Ngược lại là cố ý thả chậm lại.
"Thái tử phi, nếu ngài thật sự lo lắng có thể đem trân châu phấn đặt ở trong phục linh cao trung dùng, hiệu quả sẽ càng tốt."
Đại phu vẫn luôn dặn dò Nạp Lan Tĩnh Vận,một lúc lâu sau mới quay lại nhà kề.
Thời gian hắn đi sang bên kia cũng không ngắn, cũng đủ để Thủy Nguyệt chết đi.
Thanh lê viên, Mạc Ly cùng Tô Linh Nhi ở cùng nhau đàm luận binh pháp.
Hoài Cẩn đột nhiên xông lại đây, quỳ trên mặt đất nói: "Chủ tử, Thủy Nguyệt đã chết!"
Nghe được lời này, Mạc Ly ngay cả mày cũng không thèm nhăn lại tiếp tục trò chuyện với Tô Linh Nhi.
"Nếu ta phân ra hai chỉ quân đội, một nhánh từ Nam Sơn ngụy trang giả ý rút lui, thật ra là để tụ hội với nhánh quân phía bắc, sau đó đột ngột xuất kích, như vậy có bao nhiêu phần thắng?!"
Sắc mặt Tô Linh Nhi đột nhiên cứng đờ, không tự chủ đem trong tay quyển sách cầm lên không khỏi trầm tư.
Hoài cẩn thấy như vậy lặng lẽ thối lui ra ngoài.
Mới vừa vừa ra đi, ám vệ liền từ trên trời nhảy xuống.
Nhìn thấy bộ dáng sầu não của Hoài Cẩn, ám vệ cười nói: "Vẫn luôn đi theo bên cạnh chủ tử, bây giờ ngay cả đến việc nhỏ như thế này cũng không tự mình làm chủ được, chủ tử lại không phải người thích ôm quyền không bỏ."
Nghe vậy, Hoài cẩn như nghĩ ra điều gì đó.
Hưng phấn chạy từ Thanh Lê viên ra ngoài.
Đại phu trở về nhà nhìn thấy trên bàn có một bao bạc. không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra chuyện hắn nghĩ quả không sai, may nắm khi không đối nghịch.
Beta: các tình yêu đừng quên để lại ⭐trước khi đọc chương tiếp theo để ủng hộ Linh Linh xinh đẹp nha (*¯︶¯*)