Tô Linh Nhi đứng bên cạnh phụ thân thấy Mạc Càn lên tiếng, mặt đỏ lên, vội vàng nhún người hành lễ.
"Gặp qua phụ hoàng!"
Mạc Càn nhìn Tô Linh Nhi, vừa lòng gật gật đầu.
Nhìn bình thuốc trên bàn cẩm thạch trắng nói: "Thuốc ngươi đưa cho trẫm, hiệu quả trị liệu rất tốt! Bệnh ho của Trẫm đã tốt hơn rất nhiều. Chỉ có điều, hôm nay gọi các ngươi tới là vì một việc khác."
Giờ phút này, biểu tình trên mặt Nạp Lan Minh Đức cũng trở nên nghiêm trọng.
"Đây là mật dụ của trẫm, bây giờ trẫm giao cho ngươi!"
Tô Linh Nhi cúi đầu lại phát hiện tất cả ánh nhìn đều dừng lại ở trên người mình, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn mật dụ màu vàng kia, trong lòng cả kinh, vội vàng xua tay nói: "Phụ hoàng, mật dụ này liên quan đến Tây Chu trong tương lai, không bằng giao cho phụ thân."
Nghe vậy, Mạc Càn khẽ cười nói: "Yên tâm! Ở chỗ phụ thân ngươi trẫm đã có thứ khác giao cho hắn bảo quản!"
Thấy Tô Linh Nhi luôn mãi do dự, Mạc Càn lại mở miệng nói: "Đây là mệnh lệnh của trẫm!"
Nghe thế, Tô Linh Nhi ở trong lòng thở dài một hơi.
Rõ ràng kiếp trước Mạc Càn đem mật dụ này giao cho Nạp Lan Minh Đức.
"Dạ, thưa phụ hoàng!"
Tô Linh Nhi tiến lên tiếp nhận mật dụ.
Nhìn Mạc Càn, Tô Linh Nhi tưởng tượng đến cảnh vị minh quân luôn vì nước vì dân này đến cuối cùng lại bởi vì Mạc Lâm cấu kết với Trần Lập bức vua thoái vị, bệnh tái phát, cuối cùng bị chọc tức chết.
Tô Linh Nhi rốt cuộc nhịn không được, khi tiếp nhận mật dụ, đột nhiên mở miệng nói: "Phụ hoàng, ngài nhất định phải chú ý người bên cạnh, tục ngữ nói rất đúng, ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng, tình huống hiện tại của ngài rất dể để người khác chui vào kẽ hở."
Nghe vậy, Mạc Càn cùng Nạp Lan Minh Đức đồng thời nhìn phía Tô Linh Nhi.
Nạp Lan Minh Đức không khỏi hít sâu một hơi mở miệng hỏi:
"Nhu Nhi, chuyện Trần Lập cùng Lục hoàng tử làm sao con biết được?"
Nghe được Nạp Lan Minh Đức nói Tô Linh Nhi rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quả nhiên, Mạc Càn sớm đã thấy rõ Trần Lập khác thường.
Nhưng mà, chuyện quan trọng bây giờ là làm sao để Mạc Càn cùng Nạp Lan Minh Đức hết nghi ngờ.
Vạn nhất làm Mạc Càn hiểu lầm là Mạc Ly phái người làm nội gián ở ngự thư phòng, nếu như vậy chính là mất nhiều hơn được!
Suy trước tính sau, Tô Linh Nhi chậm rãi mở miệng cẩn thận đáp: "Ngày thường con thích xem một ít binh pháp, cùng với một số truyện kí sử, ở đó có ghi lại một ít binh pháp với biến cố qua các triều đại......"
Tô Linh Nhi không hề tiếp tục nói tiếp, nhưng là Nạp Lan Minh Đức cùng Mạc Càn đều hiểu rõ thứ trong miệng Tô Linh Nhi nói là cái gì!
Quyền lực, là thứ khiến người ta trở nên điên cuồng.
Từ xưa đến nay, vì cái ngôi vị hoàng đế này.
Giết cha hại mẹ, huynh đệ tương tàn.
Mọi người lâm vào bi kịch đều bởi vì cái ngôi vị hoàng đế này.
Nghe được Tô Linh Nhi nói, Mạc Càn đột nhiên cười vang nói: "Thật tốt, Ly nhi có con ở bên cạnh, là phúc của hắn!"
Nạp Lan Minh Đức cười lạnh một tiếng: "Nói lời vô nghĩa, lão phu có hai nữ nhi, có ai mà không phải là đệ nhất tài nữ, lại cố tình bị nhi tử nhà người cưới về!"
Mạc Càn vẫn luôn cảm thấy Nạp Lan Minh Đức có điều thua thiệt trong chuyện đón dâu.
Chỉ là cười cười nói với Nạp Lan Minh Đức: "Nạp Lan lão nhân, Mạc gia chúng ta có thể thủ được Tây Chu này, cũng có một phần lớn công lao của Nạp Lan gia các ngươi!"
Sau khi nói chuyện xong Nạp Lan Minh Đức bị Mạc Càn giữ lại thương lượng chuyện khác.
Tô Linh Nhi từ ngự thư phòng đi ra, Mạc Ly thấy vậy lập tức đi lại gần hỏi han.
"Nhu Nhi, phụ hoàng tìm nàng có chuyện gì?"
Thấy Mạc Ly lo lắng như vậy, Tô Linh Nhi nở nụ cười sáng lạn.
"Không có gì, phụ hoàng chỉ là khen ta nói chàng có thể cưới được ta là phúc cả đời của chàng."
Mạc Ly thoáng sửng sốt, sau đó một tay đem Tô Linh Nhi ôm vào trong ngực, động tình nói: "Kiếp này Mạc Ly ta có thể gặp được nàng là phúc tu từ ba đời ba kiếp mà có!"