Sau khi nghi thức kết hôn kết thúc là lúc đi tiếp đãi khách.
Từ gia ở kinh đô không chỉ là danh môn vọng tộc mà còn là trùm thương nghiệp.
Có mặt ở nơi này có ai mà không phải nhan sĩ tinh anh trong các nghành nghề.
Tô Linh Nhi cởi áo cưới đính kim cương dày nặng ra, thay đổi một thân áo cưới may theo kiểu sườn xám Hoa Hạ đặc sắc.
Mới vừa vừa ra đi, từ cầu thang lao ra một bóng đen đụng vào người Tô Linh Nhi.
"Ai nha, thật ngại quá!"
Người nọ vội vàng ngẩng đầu lên xin lỗi.
Tô Linh Nhi nhìn người trước mắt này cảm thấy rất quen thuộc.
Còn chưa chờ đến khi cô nhớ được người trước mắt này rốt cuộc là ai, chỉ thấy cô gái phía trước không khỏi thét chói tai hô: "A! A! Không tốt, không thấy tiểu hôi đâu."
Trương Uyển Nguyệt cười lạnh thối lui về phía sau.
Sau đó giả bộ một bộ kinh hoảng thất thố.
"Tiểu hôi, nó đi đâu?"
Thấy bộ dáng Trương Uyển Nguyệt, Tô Linh Nhi theo bản năng cho rằng cô gái này là tới tìm cô ăn vạ.
Chính là khi cô nhìn tháy một con vật lông xù xù to ước chừng nửa nắm tay đang bò trên quần áo mình, thì những thắc mắc trong mắt cô toàn bộ được giải quyết dễ dàng!
"A! Tiểu hôi, ngươi như thế nào chạy đến trên người của chị dâu."
Trương Uyển Nguyệt đang nhìn thì thấy Từ Hạo xông lên, vội vàng giả bộ làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn tự trách.
"Hạo ca ca, không tốt, tiểu hôi không biết tại sao bò lên người chị dâu."
Từ Hạo không kiên nhẫn trừng mắt nhìn liếc qua Trương Uyển Nguyệt một cái, theo sau lạnh lùng mở miệng hỏi: "Cô câm miệng cho tôi!"
Ai cho phép cô ta ở trong nhà mình rống to kêu to!
Chẳng lẽ không biết Thanh Thanh của hắn là chịu không nổi nửa điểm kinh hách sao!
Khi hắn nhìn đến con nhện trên người Tô Linh Nhi lúc sau cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
Thấy thế, Trương Uyển Nguyệt đang tránh ở một bên trên mặt lộ ra một nụ cười thực hiện được.
Xem ra Tô Thanh Thanh là thật sự sợ hãi con nhện, bằng không Hạo ca ca sẽ không khẩn trương như vậy!
"Thanh Thanh, em nhắm mắt lại không cần cúi đầu."
Từ Hạo trong lòng run sợ đi qua suy nghĩ muốn đem con nhện từ trên người Tô Linh Nhi bắt đi.
Nhìn đến bộ dáng này của Từ Hạo, Tô Linh Nhi hơi hơi mỉm cười thập phần bình tĩnh nói: "Em khi nào thành cọp mẹ làm anh sợ tới mức như vậy? Đúng rồi! Anh không biết đi, đây là sủng vật vị tiểu thư này!"
Tô Linh Nhi bộ dáng thoạt nhìn vân đạm phong khinh chỉ vào con nhện trên quần áo.
Nhìn đến cái dạng này của Tô Linh Nhi, Trương Uyển Nguyệt không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu.
"Chẳng lẽ cô ta không sợ nhện?"
Tô Linh Nhi đang xem biểu tình trên mặt Trương Uyển Nguyệt lúc sau cười lạnh một tiếng, theo sau đối với Từ Hạo nói: "Em thấy anh cũng biết vị tiểu thư này, vẫn là để cho cô ấy tự đến mang sủng vật của mình đem đi đi."
Từ Hạo nghe vậy xoay người nhìn sang Trương Uyển Nguyệt nói: "Có nghe thấy không, nhanh chóng lại đây đem sủng vật của cô lấy đi!"
Trương Uyển Nguyệt nhìn con nhện dính ở trên người Tô Linh Nhi, tức khắc cảm thấy không rét mà run, cả người sau lưng nổi một tầng da gà.
"Hạo ca ca, anh......"
Đáng chết Trương Vũ cư nhiên dám lừa cô ta!
Hiện tại cô ta không chỉ có không có thể đem Tô Linh Nhi dọa tái phát bệnh tim, ngược lại còn ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo chính mình phải đem con "Quái vật" xấu xí khủng bố như thế cầm ở trong tay.
Trương Uyển Nguyệt ngẫm lại liền phải hít một ngụm khí lạnh!
Mà thời điểm cô ta hoảng sợ nhìn con nhện kia, Tô Linh Nhi đứng một bên đột nhiên lên tiếng.
"Người ta đều thân thiết gọi một tiếng ca ca, chẳng lẽ anh không thể thay cô ấy bắt sủng vật trao tận tay sao."
Tô Linh Nhi cấp Từ Hạo sử một cái ánh mắt, Từ Hạo vội vàng từ Tô Linh Nhi trên người đem kia chỉ nửa cái nắm tay đại con nhện bắt lấy tới.
"Hạo ca ca, em không cần! Cái này......"
Trương Uyển Nguyệt cuống quít lui về phía sau.
"Cầm!"
Từ Hạo lạnh như băng mà nhìn thoáng qua Trương Uyển Nguyệt, lạnh lùng đem con nhện nhét vào trong tay Trương Uyển Nguyệt.
Trương Uyển Nguyệt thân mình run run, theo bản năng muốn đem con nhện trong tay ném văng ra.
Chính là một bên Tô Linh Nhi khóe miệng lại ngậm cười, yểu điệu đi đến bên người Trương Uyển Nguyệt giao phó nói: "Trương tiểu thư nhất định phải xem trọng sủng vật của mình, bằng không lần sau lại chạy đến trên người người khác làm sợ người ta là việc nhỏ, vạn nhất để cho người ta một chân dẫm lên chết, kia thật không tốt!"
Trương Uyển Nguyệt cương thân mình, cười khổ nhìn Tô Linh Nhi gật gật đầu: "Đúng vậy, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý!"