Đỗ Hiểu Phượng đỏ mặt lên, rõ ràng mấy ngày hôm trước quan hệ hai người tốt như vậy, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, chính là vì sao từ hôm nay, không, phải nói từ buổi chiều tan học ngày hôm qua sau đó Lưu Linh Nhi lại trở nên không thích hợp!
"Không công bằng! Thật không công bằng!"
Cô ta tuy rằng xuất thân nghèo khổ nhưng cũng không phải người để Lưu Linh Nhi quát mắng như một con cẩu!
Dựa vào cái gì thời điểm Lưu Linh Nhi muốn cùng cô ta chơi liền đào tim đào gan, làm cuộc sống của cô ta như lên thiên đường!
Thời điểm không muốn cùng cô ta làm bạn bè liền phải đem cô ta hung hăng dẫm xuống bùn đất.
Chính là Đỗ Hiểu Phượng chỉ nhìn Tô Linh Nhi làm tất cả mọi chuyện, chưa từng có nghĩ tới vấn đề nằm ở trên người bản thân.
Với cô ta mà nói, làm sao từng thật sự đem Lưu Linh Nhi làm bạn bè!
Từ lúc bắt đầu Đỗ Hiểu Phượng thích đó là cái loại cảm giác được người hâm mộ.
Mọi người ở đây đều ở cười nhạo Đỗ Hiểu Phượng, đột nhiên từ cửa truyền đến một tiếng răn dạy.
"Các em đang làm gì?"
Đỗ Hiểu Phượng vừa mới bình ổn lại tiếp tục bị mắng đầy mặt.
"Còn có em! Đi học không lo ngồi đi học cho tốt, như thế nào còn đứng! Thật cho mình là công chúa Bạch Tuyết, làm tất cả mọi người ngưỡng mộ mỹ mạo của em."
Tô Linh Nhi ngẩng đầu liếc liếc mắt một cái nhìn người tới, phát hiện thì ra Chủ Nhiệm Giáo Dục.
"Cái này sẽ làm Đỗ Hiểu Phượng dễ chịu!"
Có người cười trộm nói.
Chủ Nhiệm Giáo Dục ở cao trung Thiên Lam có tiếng là nịnh nọt, ngày thường liền thích lấy một ít học sinh bình dân tới tạo uy tín.
Hiện giờ thật vất vả hắn ta bắt lấy Đỗ Hiểu Phượng từ lớp học hỗn loạn, tự nhiên không tránh được một phen châm chọc mỉa mai.
Chỉ là nghe xong lời nói của Chủ Nhiệm Giáo Dục, Tô Linh Nhi không thể không giơ ngón tay cái lên.
Đúng là chuyên môn đi tấn công! Câu này nói đến vẫn là phi thường chính xác.
"Tên gọi là gì?
"
Chủ Nhiệm Giáo Dục nhìn lướt qua Đỗ Hiểu Phượng.
"Đỗ Hiểu Phượng."
"Đỗ Hiểu Phượng đúng không!"
Đôi mắt nhỏ ti hí của lão Chủ Nhiệm Giáo Dục đải qua lại.
"Đi học, cô như thế nào còn đứng lên, tất cả mọi người đều bị cô làm không chuyên tâm học tập, kỷ luật lớp học hỗn loạn như thế! Thật là một con chuột làm hỏng một nồi nước.*"
*Kiểu như con sâu làm rầu nồi canh ý. Nhưng ta thích để vậy. ㄟ(≧◇≦)ㄏ
"Thưa thầy, em......"
Đỗ Hiểu Phượng tuy rằng xuất thân bần hàn nhưng từ nhỏ đến lớn ở lớp đều là cái loại học trò được thầy cô thích nhất học tập tốt ngoan, đâu chịu nổi loại châm chọc mỉa mai này.
"Em cái gì mà em! Trường học lại không phải nhà cô, thời điểm nên đi học thì ra đi học, đứng vậy còn ra thể thống gì, con chuột vĩnh viễn đều là con chuột, bên trong tìm không ra cà phê!"
Đỗ Hiểu Phượng vẻ mặt mộng bức.
Khi nào con chuột còn cùng cà phê liên quan đến nhau.
Chính là đồng học khác trong ban đang nghe đến những lời sau đó của Chủ Nhiệm Giáo Dục một đám cười ngã trước ngã sau.
"Ha ha, cà phê phân chuột!"
"Cái này ta cũng không dám uống!"
"Xem ra chúng ta ngựa chạy tán loạn lại phải nổi danh, rốt cuộc đều đã sản xuất cà phê phân chuột."
......
Nhìn mọi người cười nghiêng ngã, Chủ Nhiệm Giáo Dục cũng là hiểu ý cười.
Có thể lấy lòng phú nhị đại này, hắn ta so với ai khác đều vui vẻ.
Đặc biệt khi hắn ta nhìn đến khóe miệng Tô Linh Nhi có ý cười nhàn nhạt, càng thêm ra sức.
Chủ Nhiệm Giáo Dục lại lần nữa dùng tất cả thủ đoạn đối với Đỗ Hiểu Phượng trào phúng nói: "Đồng học, phải nhớ kỹ thân phận của mình! Vốn dĩ điều kiện kinh tế trong nhà đã không tốt, như vậy lo mà học tập, không cần học người khác đi đầu quấy rối, rốt cuộc người ta chính là phú nhị đại, giống cô loại gà rừng xông vào bầy hạc thật đúng là không thấy nhiều lắm."
Nghe được Chủ Nhiệm Giáo Dục nói, phía dưới tức khắc có học sinh nhéo giọng nói, học tiếng gà gáy.
Toàn bộ lớp học lại lần nữa cười vang một đoàn.
Rốt cuộc chủ nhiệm đang dạy dỗ đem Đỗ Hiểu Phượng tổn hại một lần lại một lần, cuối cùng nói tới khát nước mới tạm thời buông tha cô ta.
* lão thử phân: là con chuột đúng không nhỉ? Hay là phân chuột ta?