Cô còn muốn cùng nam thần trúc mã giải trừ hiểu lầm đâu.
Nói cách khác làm sao có thể hoàn thành đủ tâm nguyện của ký chủ.
"Được đi thôi!"
Hứa Như Như thấy Tô Linh Nhi kiên trì như thế cũng không hề nhiều lời.
Hai người tay kéo tay từ ban ba của năm nhất đi ra ngoài.
Đỗ Hiểu Phượng nhìn bóng dáng Tô Linh Nhi lộ ra một cái tươi cười âm hiểm làm cho người ta sợ hãi.
"Lưu Linh Nhi, chuyện này đều là mày bức tao!"
Cái trường học này không chỉ có mình Lưu Linh Nhi là một cái phú nhị đại!
......
Tô Linh Nhi cùng Hứa Như Như đi tới trong hoa viên phía trước một khu nhà của năm ba trường Thiên Lam.
Không thể không nói, kiến trúc trường quý tộc Thiên Lam thập phần đồ sộ.
Gần khu năm bao có một hoa ước chừng trồng trăm loại hoa cỏ, Tô Linh Nhi tức khắc có một loại cảm giác Lưu bà tiến Đại Quan Viên.
Đang lúc Tô Linh Nhi đang thưởng thức tranh kỳ hoa khoe sắc, bên người Hứa Như Như đột nhiên la lớn: "Hạo ca ca, chúng ta ở chỗ này."
Theo tầm mắt Hứa Như Như nhìn lại, Tô Linh Nhi thấy một nam sinh diện mạo lạnh lùng, như pho tượng hình dáng khuôn mặt rõ ràng, hốc mắt hãm sâu mang theo một loại mỹ cảm thâm thúy, lại có một loại phong tình Tây Âu.
"Đây là Đỗ Hạo!"
Tô Linh Nhi bội phục ánh mắt của nguyên chủ, đồng thời lại đối với nguyên chủ muốn phin trào, trúc mã soái như vậy ở bên người nguyên chủ như thế nào có thể nhẫn được!
Dù sao, cô là nhịn không nổi!
Đỗ Hạo đi lại gần hai người thấy Tô Linh Nhi bên người Hứa Như Như, trong nháy mắt ngây người, chợt lại bày ra biểu tình lạnh băng giống như đúc lúc trước.
Khi hắn mới vừa đi không tới vài bước, một bóng dáng nho nhỏ chạy nhanh lại đây.
Nói ra các ngươi khả năng không tin, Tô Linh Nhi là vì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ mới xông lên nhào vào trong lòng ngực Đỗ Hạo.
Nói ra các ngươi khả năng cũng không tin, Tô Linh Nhi là vì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ đôi tay mới không thành thật ở trên người Đỗ Hạo ăn đậu hủ.
Tô Linh Nhi nhào vào trong lòng ngực Đỗ Hạo, khóc sướt mướt nói một lời lung tung rối loạn mơ hồ không rõ.
Tô Linh Nhi cao một mét sáu năm cùng Đỗ Hạo 1 mét 8 hình thành hai cảnh đối lập.
Hai người kém mười lăm cm, vừa vặn là đồ cao phù hợp nhất của một đôi tình nhân.
Đỗ Hạo lập tức bị Tô Linh Nhi khóc đắc thủ làm vội vàng tay chân luống cuống
Có chút không biết làm sao nhìn Tô Linh Nhi trong lòng ngực, vươn tay thử tính sờ sờ đầu nhỏ của Tô Linh Nhi.
"Đừng...... Đừng khóc ngoan!"
Đỗ Hạo khẩn trương chưa bao giờ có, nhưng trong hỗn loạn lại có một chút vui vẻ.
"Hạo ca ca, thực xin lỗi, em không nên bởi vì chuyện của người lớn mà không để ý tới anh
Tuy rằng trong khoảng thời gian này trong trường học vẫn luôn truyền lưu Đỗ Hạo cùng Mộ Dung Vân yêu đương, nhưng mà Tô Linh Nhi biết hai người chân chính ở bên nhau là sau khi có vụ thư tình kia, Đỗ Hạo hoàn toàn hết hy vọng với nguyên chủ mới đáp ứng cùng Mộ Dung Vân ở bên nhau.
Còn lúc trước đều là Mộ Dung Vân đơn phương theo đuổi!
Nói không chừng lời đồn gần đây của hai người vẫn là Mộ Dung Vân tự mình tung tin ra ngoài.
Mà Tô Linh Nhi sở dĩ dám trắng trợn táo bạo đối với Đỗ Hạo như thế lại khóc lại kêu, đó là bởi vì cô biết Đỗ Hạo đối với nguyên chủ cũng là có cảm tình.
"Linh Nhi, em đừng khóc! Anh không có giận em."
Tô Linh Nhi nghe vậy tức khắc ngẩng đầu lên trừng lớn đôi mắt có chút hoài nghi hỏi: "Thật sự? Hạo ca ca anh thật sự không giận Linh Nhi?"
Khóc hồng hốc mắt, nước mắt ngập mi, giống như hồ nước trong vắt, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, mang theo một tia biểu tình gấp gáp khẩn trương, sợ bị cự tuyệt, như là giây tiếp theo nếu không có nghe đước đáp án mình mong muốn sẽ lập tức khóc.
Thấy bộ dáng Tô Linh Nhi lúc này, tâm Đỗ Hạo như tràn đầy.
"Thật sự, Hạo ca ca làm sao có thể giận em được."
Nghe được đáp án của Đỗ Hạo, Tô Linh Nhi trừu trừu cái mũi, ở xoay người nhìn thấy rất nhiều người đều ở ngắm cảnh, lập tức đỏ mặt vẻ mặt thẹn thùng chạy đến bên người Hứa Như Như.