Về đến nhà, Tô Linh Nhi nằm ở trên giường, thử mở 【 luân hồi mạc 】ra, trong đầu xuất hiện một chùm ánh sáng.
Lần này ở mặt trên 【 luân hồi mạc 】 trừ bỏ ghi lại một ít thông tin cơ bản của Tô Linh Nhi, còn lại là một hàng ―― Thanh Nhiệm Vụ.
Phía dưới ghi bốn tâm nguyện của nguyên chủ.
"Giải trừ hiểu lầm" màu sắc của bốn chữ này đã biến thành màu xanh biếc, điều này cho thấy nhiệm vụ này Tô Linh Nhi đã hoàn thành.
Còn lại ba nguyện vọ g chưa hoàn thành vẫn là màu xám, Tô Linh Nhi tin tưởng cô sẽ nhanh chóng hoàn thành.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Tô Linh Nhi đã đi tới trường học.
Vào lớp học một lúc sau Tô Linh Nhi mới nhìn thấy Hứa Như Như đeo ba lô đi vào.
"Như Như, mau lại đây."
Tô Linh Nhi hưng phấn gọi Hứa Như Như.
Hứa Như Như nhìn Tô Linh Nhi liếc mắt một cái, sau đó chạy tới hung hăng nhéo khuôn mặt Tô Linh Nhi.
"Linh Nhi hư, ngày hôm qua cậu sao có thể bỏ tớ lại một mình."
Nghe vậy, Tô Linh Nhi hé môi cười: "Đương nhiên là vì để cho cậu ở lại cùng thầy Hiên Viên, thế giới hai người làm sao tớ nỡ làm bóng đèn. Mau nói buổi chiều hôm qua cậu với thầy Hiên Viên đã làm gì?"
Hứa Như Như đỏ mặt, vội vàng lắc đầu nói: "Không có chuyện gì xảy ra cả, giảng đề xong thì tớ về nhà."
"Ai!"
Tô Linh Nhi thở dài một hơi.
Vẻ mặt rèn sắt không thành thép nhìn Hứa Như Như.
"Như Như a, không phải tớ nói với cậu rồi sao, sao cậu lại không chịu chủ động một chút vậy. Lại đây tớ dạy cho cậu về sau nên làm như thế nào......"
Ở một nơi khác, Đỗ Hiểu Phượng thật vất vả ngồi hai tuyến xe buýt mới tới được trường Thiên Lam, nhưng cô ta mới vừa bước chân vào trường học đã có một nhóm học sinh chặn lại.
"Các người muốn làm gì?"
Thanh âm Đỗ Hiểu Phượng run rẩy hỏi.
"Hừ, làm gì! Đương nhiên là tính sổ, mày tự đi theo bọn tao, hay là muốn......!"
Nữ sinh cầm đầu mái tóc nhuộm thành màu vàng xoã tung, nắm chặt tay, một bên hất cằm với người bên cạnh.
"Tôi đi với các cô!"
Đỗ Hiểu Phượng nhìn tới nhìn lui, hy vọng có người đi qua để cô ta cầu cứu, những thẳng đến lúc cô ta buộc phải đi theo cũng không thấy ai.
Cứ như vậy, Đỗ Hiểu Phượng bị những người ép buộc mang đi.
"Đi vào!"
Đỗ Hiểu Phượng bị một người đẩy mạnh vào WC nữ.
Sau đó không để cô ta kịp phản ứng, đã hứng một cái tát!
"A!"
Đỗ Hiểu Phượng bị đánh mạnh tới nổi quỳ rạp trên mặt đất, hoa mắt chóng mặt.
"Xú ****, mày dám lừa bọn tao, mang bọn tao ra đùa giỡn!"
Loảng xoảng......
Đá một cú nữa trên bụng Đỗ Hiểu Phượng.
"A!"
Đỗ Hiểu Phượng đau đớn kêu ra.
Sợ tới mức có nữ sinh đang trong WC không dám phát ra nửa điểm thanh âm.
"Tôi bị oan a!"
Đỗ Hiểu Phượng đau tới mức ứa nược mắt.
"Bị oan? Nếu mày không chột dạ thì tại sao ngày hôm qua sau khi ra khỏi nhà ăn lại không thấy mày đâu, tao thấy mày chính là cóc muốn ăn thịt thiên nga, vọng tưởng tranh đoạt đàn ông với hoa hậu giảng đường bọn tao."
Mộ Dung Vân đứng một bên sau khi nghe thấy Đỗ Hiểu Phượng giải thích, không khỏi cười nhạo một tiếng: "Loại người không biết xấu hổ như mày, cứ nghĩ mình vào trường Thiên Lam thì sẽ trở thành quý tộc sao! Nói thật cho mày biết, loại người như mày có cả đời cũng không xứng với Đỗ thiếu."
"Hừ, nếu cô ta không chịu nói thật, chúng ta đem cô ta ấn xuống bồn cầu đi."
Một người nữ sinh đề nghị.
"Được! Xem cô ta còn dám mạnh miệng nữa không!"
Đỗ Hiểu Phượng đang ngã trên mặt đất lập tức bị bốn người kéo lên.
Trong đó một người còn dùng sức về túm lấy tóc Đỗ Hiểu Phượng khiến cô ta không thể không khó chịu ngẩng đầu lên.
Đỗ Hiểu Phượng cảm thấy cổ cô ta cũng sắp bị kéo đứt rồi.
Thấy mình bị đám nữ sinh cường ngạnh đưa tới WC.
Đỗ Hiểu Phượng sợ tới mức mặt trắng bệch, bây giờ cô ta nen làm cái gì nới có thể trốn thoát khỏi những người này.
Đúng lúc này, trong đầu Đỗ Hiểu Phượng đột nhiên nhớ tới nhữnh ảnh cô ta chụp ở trước thư viện ngày hôm qua.