"Cứu mạng a! Các người buông tôi ra, thích Đỗ học trưởng thật sự không phải tôi, mà là người khác."
Nghe thấy Đỗ Hiểu Phượng kêu la, nữ sinh đang nắm tóc kéo cô ta quay đầu lại tát Đỗ Hiểu Phượng một cái khiến cô ta không mở nổi mắt.
"Tiểu tiện nhân, này cảm thấy bọn tao dễ lừa lắm sao?"
Hai người đang kèm bên người Đỗ Hiểu Phượng cũng hung hăng đạp một cái.
Bùm!
Đỗ Hiểu Phượng lập tức quỳ trên mặt đất.
Nhưng mà nữ sinh nắm tóc cô ta vẫn đứng thẳng người.
Cảm giác đau đớn trên đầu khiến cô ta nghĩ có lẽ da đầu cũng bị kéo bong ra rồi.
"Ấn cô ta xuống!"
Mộ Dung Vân ra lệnh.
Nữ sinh nắm tóc Đỗ Hiểu Phượng đột nhiên buông ra.
Phanh!
Đầu Đỗ Hiểu Phượng đập ngay vào cạnh bồn cầu.
Không rảnh lo cái trán truyền đến đau nhức, Đỗ Hiểu Phượng hoảng hốt thất thố hô: "Các người buông tha cho tôi đi, tôi thật sự không thích Đỗ học trưởng, hơn nữa trong điện thoại của tôi có chứng cứ, người thích Đỗ học trưởng không phải tôi, mà là Lưu Linh Nhi!"
Đỗ Hiểu Phượng không biết lấy sức lực từ đâu, lập tức đẩy hai người bên cạnh ra.
Bởi vì cô ta biết nếu như không đưa ra được chứng cứ, cô ta thực sự sẽ bị nhấn vào bồn cầu.
Đối với cô ta mà nói bây giờ bằng cách nào cũng phải lấy ra!
"Thật sự?"
Mộ Dung Vân nghi hoặc nhìn lướt qua Đỗ Hiểu Phượng.
Lúc này Đỗ Hiểu Phượng vẻ mặt chật vật, quần áo vốn dĩ sạch sẽ lúc này cũng có vài dấu chân, trên mặt in năm dấu tay đỏ hồng, cái trán cũng bởi vì đụng vào trên bồn cầu sưng một cục.
"Xem bộ dáng này của mày cũng không dám lại gạt bọn tao, nếu mày lại dám lừa gạt, liền lột sạch quần áo mày để cho mày đi dạo trong trường Thiên Lam."
Nghe thấy Mộ Dung Vân nói, Đỗ Hiểu Phượng vội vàng móc điện thoại trong cặp ra tìm ảnh chụp lén được.
"Nhìn xem tôi không hề thích Đỗ học trưởng vẫn luôn là Lưu Linh Nhi, tất cả chúng ta đều bị Lưu Linh Nhi lừa."
"Mẹ nó, không nghĩ tới chúng ta lại bị cái tiểu tiện nhân này lừa."
Thì ra người chân chính đừa bỡn bọn họ không phải Đỗ Hiểu Phượng, mà là Lưu Linh Nhi cái người bị bọn họ hắt nước ướt như chuột lột.
"Tôi đã sớm nói không phải tôi! Là Lưu Linh Nhi là cô một lòng muốn bám lấy Đỗ học trưởng."
Nghe thấy Đỗ Hiểu Phượng nói biểu tình Mộ Dung Vân trầm xuống, sau khi biết được Đỗ Hạo thích người khác, thể diện Mộ Dung Vân cũng đã mất sạch, hiện giờ nghe thấy Đỗ Hiểu Phượng nói càng tin tưởng mọi người cười nhạo mình có mắt không tròng.
Mộ Dung Vân hung hăng giật điện thoại trong tay Đỗ Hiểu Nguyệt.
"Mày đang cười nhạo bọn tao ngu xuẩn sao?"
Đỗ Hiểu Phượng bị Mộ Dung Vân ném điện thoại đập vào mắt, tức khắc mí mắt bầm tím một mảnh, nước mắt ngăn không được chảy xuống.
"Hừ, cho dù như vậy mày cũng thoát không khỏi liên quan, toàn bộ trường học đều biết trước đó vài ngày mày luôn đi cùng Lưu Linh Nhi."
Mộ Dung Vân khinh thường nhìn lướt qua Đỗ Hiểu Phượng.
"Hôm nay chỉnh mày coi như dạy mày một bài học, về sau không cần ảo tưởng chuyện vĩnh viễn không có khả năng trở thành thực hiện, đối với các người mà nói gả vào hào môn là một chuyện đáng tự hào, chính là đối với bọn tao mà nói lại là một chuyện bé nhỏ không đáng kể đến, bởi vì bọn tao chính là hào môn!"
Mộ Dung Vân ưỡn ngực, sau đó nói với tiểu tuỳ tùng bên cạnh: "Cầm di động lên, chúng ta đi tìm Lưu Linh Nhi!"
Cái tiểu tiện nhân kia cư nhiên dám đoạt Đỗ thiếu!
Quả thực là không muốn sống!
Bên này đang trong giờ học.
Đột nhiên cửa phòng học bị đá văng ra.
Khiến giáo viên đang dạy học sửng sốt, đang muốn xem bên ngoài là ai, vừa thấy là đám người Mộ Dung Vân tức khắc đem tức giận khi bị cắt ngang bài giảng nuốt trở về.
Trong đó một tiểu tuỳ tùng đi lên nhìn về phía Tô Linh Nhi nói: "Lưu Linh Nhi, cô nhanh ra đây cho tôi. Có chút việc muốn hỏi cô!"