Thời điểm Tô Linh Nhi đang cao hứng khi bản thân dành được giá trị sức sống và kỹ năng mà cảm thấy cao hứng, một ít ánh sáng màu vàng đột nhiên bay ra từ linh hồn của cô.
Tô Linh Nhi xoay người, tầm mắt vẫn luôn đi theo nơi ánh sáng màu vàng bay qua.
Tia sáng kia ở trong không gian bay một vòng lớn, rốt cuộc ngừng lại khi cách Tô Linh Nhi không tới 100 mét.
Oanh!
Ban đầu, ánh sáng vàng chỉ nhỏ như con đom đóm, đột nhiên nó kịch liệt khuếch trương, như đạn hạt nhân tản mát ra ánh sáng mãnh liệt, trong nháy mắt đem toàn bộ không gian chiếu sáng.
Tô Linh Nhi bị ánh sáng kịch liệt chiếu đến làm đau mắt, vội vàng nhắm mắt lại.
Chỉ là ánh sáng kịch liệt kia chỉ duy trì trong thời gian nháy mắt.
Mà trong một cái chớp mắt, ở thời điểm Tô Linh Nhi nhắm mắt lại, phía sau cô xuất hiện một người tóc đen như mực, thân hình thon dài, một đôi mắt lấp lánh như ánh sao trời, một thân đen tuyền tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo, bễ nghễ thiên hạ, trong đáy mắt mắt đang nhìn về Tô Linh Nhi tràn đầy ưu thương cùng quyến luyến.
Đây mới chân chính là thiên thần!
Tô Linh Nhi tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng như vẫn cũ có thể cảm nhận được ánh sáng mãnh liệt.
Khi nhận thấy nguồn ánh sáng biến mất, cô mới thật cẩn thận mở to mắt.
Bên trong không gian một lần nữa lại quay về trạng thái ban đầu.
Chỉ là ở nơi xa đột nhiên có thêm một thạch đèn, Tô Linh Nhi tò mò đi qua phát hiện là một cái thạch đèn cổ xưa treo lơ lửng ở giữa không trung, ở mặt ngoài thạch đèn phác hoạ rất nhiều hoa văn rườm rà hỗn tạp thần bí, cái loại cảm giác này làm Tô Linh Nhi nhớ tới đèn chiêu hồn nhìn thấy ở trong TV.
"Hạo Thiên thiên thần, đây là cái gì a?"
Tô Linh Nhi tò mò đem ngón tay duỗi đến gần thạch đèn, cho vào bên trong lại không nhận được nửa điểm ấm áp từ ngọn lửa.
Nhưng mà, giọng nói trong không gian phá lệ trở nên cực kỳ lãnh khốc.
"Những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi! Ngươi bây giờ muốn ở lại không gian nghỉ ngơi một lúc hay là tiếp tục tiến vào luân hồi?"
Nghe thấy Hạo Thiên nói, ngón tay đang ở trong đèn của Tô Linh Nhi cứng đờ, sau đó lộ ra một nụ cười khổ.
"Hiện tại vẫn là bắt đầu đi!"
Cô cứ nghĩ rằng mình là người đầu tiên vào không gian này, đối với Hạo Thiên đã sống hàng tỉ năm mà nói hẳn là không giống nhau, hiện giờ xem ra chỉ là cô tự mình đa tình!
"Được!"
Hạo Thiên nhàn nhạt đáp.
Tô Linh Nhi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chờ đến khi cô có ý thức lại cảm giác cả người không có sức lực, bên tai đột nhiên xuất hiện cuộc đối thoại của hai nam sinh xa lạ.
"Lão Trương, chúng ta làm như vậy thật sự tốt sao?"
"Yên tâm đi, chờ đến lúc chúng ta trở về, Ninh gia đều phải sửa kỳ đổi màu cờ, ngay cả gia chủ đều khó bảo toàn bản thân, ai còn thời gian đi quản cô ta." (beta: khôngbiết "sửakỳđổimàucờ" ởđâynghĩalàgìnữa(*__*) )
"Vậy tốt, chúng ta mau đem cô ta ném xuống rồi nhanh chóng về báo cáo kết quả với nhị tiểu thư."
"Ai, chuyện này với người yêu cũng là đáng thương!" (beta: khônghiểuluôn:v)
Lão Trương thở dài nhìn Tô Linh Nhi nằm trên mặt đất, rõ ràng là một đôi người yêu khiến người ta hâm mộ, đến cuối cùng một người bị ném tới mảnh đất tử vong, một người biến thành......
Tô Linh Nhi chỉ cảm thấy bị người ném đi, thân thể không có vật gì chống đỡ, bên tai gió lạnh ào ào tàn sát bừa bãi làm Tô Linh Nhi nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Ngọa tào!"
Tô Linh Nhi tỉnh táo lại lập tức phát hiện mình đang ở tình cảnh nguy hiểm.
Hiện tại cô đang ở giữa không trung, ở trong không trung làm một loại vận động ―― tự do rơi!
"Mẹ nó!"
Lần này không cần tàn nhẫn như vậy a!
Nhìn trực thăng màu xanh trên đỉnh đầu, Tô Linh Nhi quả thực là đau tim muốn chết, vì sao "Vận khí" của cô tốt như vậy!
Tục ngữ nói tới sớm không bằng tới đúng lúc!
Chính là này mẹ nó tới cũng quá đúng lúc đi!
Nếu sớm vào luân hồi thì tốt, cô có thể dùng kĩ năng đấu vật cận chiến với hai người kia, khống chế máy bay trực thăng, tới sớm ít nhất không cần chịu phần tội này a!
"Mẹ nó, thần khi dễ người!"
Tô Linh Nhi giơ tay chỉ thẳng lên trời hô to một tiếng.