Trương Kiến nhớ tới lệnh của cấp trên, phải dùng mọi biện Pháp giữ Tô Linh Nhi lại.
Cho nên vì nhiệm vụ hoàn thành, Trương Kiến đưa ra điều kiện vô cùng phong phú.
Ở trong mạt thế, sinh hoạt như bình thường đã khó khăn, càng dừng nói đế chuyện có một khu nhà rộng rãi hoa lệ.
Chính là bọn họ hiển nhiên xem nhẹ phân lượng Tô Linh Nhi, nguyên chủ chính là đích nữ Ninh gia, đừng nói là biệt thự có là lâu đài cũng là không quá, viên đạn bọc đường này quả thực một chút thành ý đều không có.
"Ha hả, vở kịch này thật không sai, chỉ tiếc cô nãi nãi ta đầu còn rất sáng suốt!"
Tô Linh Nhi trực tiếp rút ra súng nguyên tố.
Bắn Ký Lỗi một phát đạn.
Cánh tay Lý Lỗi bị bắn một phát, truyền tới cảm giác đau đớn nóng rát.
"Giết, giết! Người xấu!......"
Minh Xa thấy Tô Linh Nhi đả thương Lý Lỗi, liền muốn xông lên trước đem Lý Lỗi xé rách.
Thấy thế, Tô Linh Nhi vội vàng giữ chặt Minh Xa ôn nhu nói: "Một đám thiểu băng này không đáng để anh ra tay, một đám này đúng là độc dược phòng bán vé!"
Dứt lời, liền đứng dậy kéo Minh Xa đi ra cửa của tiểu viện.
"Đứng lại! Cô đứng lại đó cho tôi!"
Hoàng Tiểu Nguyệt nhìn Tô Linh Nhi bình tĩnh rời đi, cả người muốn điên lên muốn dùng năng lực bản thân cản Tô Linh Nhi lại.
Bùm bùm......
Một tia ánh sáng tím hiện lên.
Đầu vai Hoàng Tiểu Nguyệt trực tiếp bị đạn nguyên tố bắn trúng.
Trong nháy mắt, Hoàng Tiểu Nguyệt chỉ cảm thấy từ miệng vết thương truyền đến vô số đau đớn cùng với cảm giác bị điện giật.
Tô Linh Nhi xoay người cười lạnh nhìn mọi người: "Nếu không để tôi đi, thời gian của các người còn mười mấy giây."
Bá!
Tô Linh Nhi vừa dứt lời.
Từ trong phòng lập tức lao ra mười mấy người.
Những người này trong tay đều cầm trọng pháo, chỉ chờ Tô Linh Nhi một lời không thuận theo sẽ ta xác.
"Ha hả, quả nhiên còn có hậu tay."
Một giây, hai giây......
Lúc sau không quá mười giây Tô Linh Nhi ngẩng đầu lên nhìn mọi người tươi cười như hoa.
"Cúi chào, các vị!"
Súng trong tay Tô Linh Nhi nhanh chóng điều chỉnh lại, đem năng lượng để ở mức lớn nhất, sau đó nhắm xuống đất bắn một phát
Oanh!
Trong nháy mắt, tro bụi bay múa.
Che tầm mắt mọi người.
"Bắn cho tôi! Ngàn vạn đừng cho bọn họ chạy!"
Vèo vèo vèo......
Từ bên trong trọng pháo bắn ra vô số viên đạn muốn đem Tô Linh Nhi vây lại.
Chính là chờ đến trần ai lạc định*, ngoài một cái hố to ta, nửa bóng người cũng không có!
* Trần ai định lạc: nói việc, sự kiện đã đến hồi kết thúc.
"Mẹ nó!"
Trương Kiến tức giận phỉ nhổ.
Nếu không phải bởi vì thân phận nhà khoa học của Hoàng Tiểu Nguyệt hắn ta thật sự muốn xông lên đánh người phụ nữ có ngực không có não này!
"Lão Lý, cậu không sao chứ?"
Trương Kiến nhìn Lý Lỗi nằm trên mặt đất che lại cánh tay, đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch một mảnh.
"Còn giơ súng làm gì, không mau mang hòm y tế đến đây, chẳng lẽ phải đợi đến khi người ta mất máu quá nhiều mà chết sao!"
Một người binh lính mộng bức buông súng ra sau đó vào trong phòng tìm hòm y tế.
Lý Lỗi nằm trên mặt đất, đến lúc này mới hiểu được Tô Linh Nhi vì bọn họ làm chuyện này.
Đến nỗi khi Tô Linh Nhi dùng súng nguyên tố tạo ra năng lượng, chỉ dùng một phát súng là có thể dễ dàng rời đi.
Tô Linh Nhi nhìn Minh Xa đang đứng bên cạnh, kỳ thật, nếu không phải lo lắng thân phận tang thi của Minh Xa bị phát hiện, cô thật sự muốn mượn cơ hội này trở lại Ninh gia, sau đó hướng Ninh Uyển Nhi đòi lại tất cả.
Ở một nơi khác, trong một tòa lâu đài phong cách châu Âu cổ.
Trong căn phòng hoa lệ, cô gái thoạt nhìn rất trẻ tuổi đang nằm trên giường bỗng nhiên bừng tỉnh.
Thiếu nữ ra khỏi phòng, men theo hành lang đi xuống dưới.
Ánh đèn sáng ngời càng ngày càng tối tăm, đến khi đi tới tầng chót chỉ còn lại ánh sáng của ngọn nến.
Thiếu nữ đi vào một chỗ trong nhà tù, nhìn người đàn ông đang ngồi ngay ngắn bên trong.
"Ba ba, người còn cương quyết giữ ý của mình sao?"
Nghe vậy, ở bên trong nam nhân ngẩng đầu lên vẻ mặt không biểu tình nói: "Thực xin lỗi, Ninh Sấm Đình ta chỉ có một đứa con gái là Ninh Khuyết!"