Tô Linh Nhi nhìn một đám tang thi phía dưới, trừ bỏ khiếp sợ ra, vẫn là khiếp sợ!
"Đây là có chuyện gì?"
Tô Linh Nhi mở miệng hỏi.
"Tới đây, xoay người!"
Một cột đá màu tím hiên ngang đứng thẳng.
Minh xa chỉ vào cột đá màu tím trước mặt mở miệng nói: "Chính là nó! Làm anh nhanh như vậy có thể khôi phục ký ức!"
"Cái gì!?"
Tô Linh Nhi thử vươn tay đi đụng chạm cột đá màu tím trước mắt.
Ngón tay truyền đến từng trận cảm giác lạnh lẽo, đúng lúc này, Tô Linh Nhi đột nhiên cảm thấy một lực hấp dẫn thạt lớn đem tay của Tô Linh Nhi ân chặt vào cột đá.
"Minh xa!"
Tô Linh Nhi có chút hoảng sợ hô.
Ngược lại vẻ mặt Minh Xa hưng phấn mà nói: "A Ninh, em quả nhiên là người mà bọn họ muốn tìm!"
Cái gì mà người muốn tìm!
Hiện tại Tô Linh Nhi cảm thấy từ trong cột đá màu tím có vô số sợi tơ nhỏ theo kẻ tay, lỗ chân lông chui vào cơ thể.
Lạnh lẽo, tê dại, tê ngứa......
Ba loại cảm giác hoà vào nhau khắp nơi làm loạn, làm Tô Linh Nhi có một loại cảm thụ nói không nên lời.
Mà loại cảm giác dị dạng này càng ngày càng kịch liệt, Tô Linh Nhi thật sự chịu đựng không được, dùng hết sức lực từ lúc bú sữa tới giờ kéo tay ra khỏi cột đá
"Hô hô......"
Tô Linh Nhi hít sâu một hơi.
Một chân dậm khai đứng ở sau lưng Minh Xa, nổi giận đùng đùng hỏi: "Minh Xa, chuyện vừa rồi cùng với đàn tang thi phía dưới này, anh tốt nhất có thể cho em một câu trả lời vừa lòng."
Thấy Tô Linh Nhi tức giận, trên khuôn mặt cuồng dã của Minh Xa lộ ra vẻ sủng nịch, khẽ cười.
Dùng thanh âm tràn ngập từ tính thấp giọng nói: "A Ninh, em đừng nóng giận, nghe anh giải thích sao!"
Minh Xa một bên nói một bên sờ sờ tóc Tô Linh Nhi.
Cái này làm cho Tô Linh Nhi vẫn luôn ở vị trí "Công" cảm tháy không thích ứng!
Sau khi nghe Minh Xa kiên nhẫn giải thích, Tô Linh Nhi hết giận hơn phân nửa có chút nghi hoặc hỏi: "Nó thật sự là ngọn nguồn biến dị lần này?"
"Không sai!"
Minh Xa khẳng định đáp.
Lúc trước khi bị truy đuổi, năng lượng của hơn mười chiếc trực thăng quá lớn, cho dù có tường đất của súng nguyên tố che chắn cũng không chống đỡ được, hai người bọn họ bị đánh bay.
Bởi vì thân phận tang thi của Minh Xa cùng với Tô Linh Nhi có dị năng, bọn họ bị một đám tang thi đã có trí tuệ mức sơ cấp mang về sơn động này.
Trước khi vừa mới tỉnh lại vì quá đói bụng, Minh Xa đã bóc một cục đá màu tím trên cọt đá xuống ăn, ngay sau đó Minh Xa thức tỉnh dị năng lần thứ hai, hơn nữa còn khôi phục ký ức, đồng thời, trong lúc Tô Linh Nhi hôn mê thuận tiện thu phục đám ranh thi xung quanh.
"Chuyện anh nói là thật sao? Ngoài em ra người khác ngay cả tang thi cũng không hấp thụ được tinh hạch màu tím này?"
Tô Linh Nhi nhìn thoáng qua cột đá màu tím, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
"Đương nhiên, em chính là hi vọng tiến hoá của bọn họ!"
Tô Linh Nhi nhìn liếc qua đám tang thi phía dưới, bị một loạt ánh mắt nhìn tới mức lông tơ dựng đứng
"Quả nhiên là như thế này!"
Tô Linh Nhi căn cứ theo kí ức nguyên chủ lúc trước xem qua thuyết tiến hoá "Tân nhân loại" tiến sĩ Đại Bản đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.
Minh Xa tiếp tục giải thích nói, đã tiến hóa đến cuối cùng hắn đã biết thất cả chân tướng.
"Tinh hạch chỉ là bước đầu tiên để tiến hóa, lúc sau đồng tử biến thành màu lam, là tiêu chí để tiến hóa bước thứ hai, một bước cuối cùng chính là đồng tử từ màu lam biến thành màu tím, lúc này dị năng lúc trước lần thứ hai thức tỉnh, đạt được năng lực mới!"
Bá!
Minh Xa đem móng vuốt lộ ra, đồng tử thuần trắng nháy mắt biến thành màu tím.
"Anh đã tiến hoá tới bước thứ ba?"
Minh Xa gật đầu một cái, kích động nói: "A Ninh, chỉ cần em hấp thu cột đá màu tím này xong, em chính là chúa tể của thế giới mới!"