Editor: Nha Đam
Mặc dù trong trò chơi, hắn có thể cảm nhận rõ ràng đối phương chạm vào.
Từ ôm eo đến nắm lấy ngón tay.
Trái tim bình tĩnh không gợn sóng của hắn dường như đang bị một cơn bão làm đảo lộn.
Nhưng hắn không có suy nghĩ đáp lại, chỉ có thể nhìn ngây ngốc để lòng mình gợn sóng.
Diệp Cẩn mím môi, tay còn lại siết chặt viên kẹo sữa trong lòng bàn tay.
Đầu ngón tay của hắn xoa nhẹ lên lớp vỏ kẹo.
Đôi mắt đen nhánh đầy hoang mang.
Lại là cảm giác quen thuộc này.
Có một niềm vui không thể giải thích được ở trong đáy lòng, hắn không biết phải đối mặt với nó như thế nào.
Sau đó......
Diệp Cẩn lại offline.
Người trong lòng ngực cô đột nhiên biến mất.
Phong Thiển sững sờ, từ từ cụp mắt xuống.
Đôi tay nhỏ nhắn của cô vẫn giữ tư thế ôm đối phương.
Cô sững sờ một hồi, cánh tay có chút đau nhức, sau đó mới từ từ thu tay về, đứng lên.
Haizz.
Lần thứ ba.
Đây là lần thứ ba mảnh nhỏ offline mà không nói một lời nào.
Phong Thiển hơi chán nản khi nhìn vào thư phòng của mảnh nhỏ.
Sau khi cô liếc nhìn xung quanh, ánh mắt của cô rơi vào giấy Tuyên Thành trên bàn.
Có một bông hoa râm bụt xinh đẹp được viết trên bánh tráng trắng giấy Tuyên Thành trắng tinh.
Phong Thiển chớp mắt.
A Cẩn sao ...
Phong Thiển lại chớp mắt.
Liếc nhìn xung quanh, không có ai cả. Sau đó, vẻ mặt thất thần, cô nắm lấy cái giấy Tuyên Thành trên bàn, lặng lẽ nhét vào trong tay áo.
Sau đó, chuyển sang chế độ ngoại tuyến.
...
Sau khi Diệp Cẩn logout, cả người vẫn còn hơi sững sờ.
Hắn đang ngồi trong cabin trò chơi.
Đôi mắt đen nhánh đờ đẫn.
Thật lâu sau, thiếu niên chậm rãi cúi đầu, rũ mắt xuống.
Hắn từ từ dang tay ra.
Lặng nhìn vào lòng bàn tay trống một lúc lâu.
Mới vừa rồi nơi này...... Có một viên kẹo.
Đối phương đưa.
Hắn dừng lại, rồi từ từ siết chặt lòng bàn tay.
Một lúc sau, hắn lại thở dài.
Thiếu niên rũ mắt xuống, biểu tình ngoan ngoãn.
Đột nhiên offline như vậy, không biết đối phương có...... tức giận không?
Diệp Cẩn hơi lo lắng, mím môi.
Vẻ mặt có chút suy sụp.
Đã như vậy......
Chắc là sẽ tức giận rồi......
Hàng mi thanh mảnh của thiếu niên khẽ run lên, che đi tia cô đơn dưới mắt.
Ngày hôm sau.
Phong Thiển xuất hiện trong văn phòng tổng tài của tập đoàn Phong Vân.
Đứng bên cạnh cô là Lâm Diệp mặc một bộ vest chỉnh tề.
Lâm Diệp đẩy báo cáo dữ liệu trên bàn đến trước mặt Phong Thiển, và nói, "Phong tổng, tôi đã đọc tất cả dữ liệu kể từ cuộc kiểm tra nội bộ của Tam Giới Phong Vân, đã đạt được ước tính trước đó, thậm chí còn tốt hơn nữa."
"Ừ."
Phong Thiển rũ mắt nhìn xuống, gật đầu.
Lâm Diệp tiếp tục: "Phong thổng, tôi có một ý tưởng. Để cho phép nhiều người chơi hơn tham gia vào phiên bản thử nghiệm công khai của trò chơi này, chúng ta có thể lấy nội dung thử nghiệm làm ví dụ và quay một số video quảng cáo tuyên truyền. Ngài nghĩ sao?"
Phong Thiển siết chặt cây bút trong tay, hơi nghiêng đầu.
Trò chơi thực tế ảo Tam Giới Phong Vân phiên bản thử nghiệm đã gây tiếng vang lớn.
Tiếng vang lớn không có nghĩa là thị trường tốt.
Rốt cuộc, trò chơi trực tuyến tiêu tốn rất nhiều tiền lại còn kết hợp nhiều công nghệ cao cấp khác nhau thì rất tốn kém.
Điều này trực tiếp dẫn đến giá của cabin trò chơi cao.
Ban đầu, ba nghìn người chơi được rút ra trong phiên bản beta kín nhằm thu hút mọi người tham gia và cảm nhận sức hấp dẫn của trò chơi này, do đó, giá của cabin trò chơi rất ưu đãi.
Ngoài 3.000 cabin trò chơi được giảm giá này, các cabin trò chơi khác sẽ được bán với giá gốc.
Dù giá không cao ngất trời nhưng người bình thường khi mua cũng phải xót.
Và nếu một bộ video quảng cáo được thực hiện để mọi người thấy được sức hút của trò chơi này thì nó cũng sẽ thu hút được rất nhiều người chơi.
Vì vậy, gợi ý của Lâm Diệp là rất cần thiết.