Nghe Đường Vạn Tùng nói, Đường Oản lập tức cười trào phúng.
“Ba à, ngài đây là đang tống cổ ăn mày sao? Ai lại không biết giá trị của Đường thị bây giờ cao như thế nào! 10% cổ phần trong tay tôi, mỗi năm chia hoa hồng đều có thể trêи trăm triệu đi? Cho dù tôi còn chưa thành niên, nhưng tiền tiêu vặt ngài cũng không thể cho tôi quá ít nha! Không tin ngài đi hỏi qua mấy phú nhị đại trong trường học xem, ai mà không có ít nhất 50 vạn tiền tiêu vặt! Ông nói xem, tôi là con gái Đường gia, lại vì thiếu tiền mà không có mặt mũi kết giao cùng đám đại gia kia, tôi vô cùng nghẹn khuất đây! Dì Triệu đeo cái trứng bồ câu kia, giá trị cũng tận năm ngàn vạn! Ông có thể bỏ tiền để bà ấy mua trứng bồ câu, lại không cho con gái được chút tiền tiêu vặt, nếu chuyện này truyền ra ngoài… Người không biết, còn cho rằng ngài bị người thổi gối đầu phong, khắt khe với con gái của vong thê nha!”
* phú nhị đại: hay còn gọi là “thế hệ siêu giàu thứ hai”, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu hết họ đều là con của những đại gia tộc hay chủ tập đoàn, công ty lớn.
* thổi gối đầu phong – thổi gió bên gối: ở đây ẩn ý chỉ Triệu Hà mỗi tối khi đi ngủ đều thủ thỉ bên tai xúi giục ba Đường.
*vong thê: người vợ đã chết
Đường Nhất Đồng ở một bên nghe Đường Oản nói, chỉ hờ hững không lên tiếng.
Chẳng qua theo như hắn biết, đám phú nhị đại trong trường học một tháng có mười vạn tiền tiêu vặt, đã là cao lắm rồi.
Đường Oản há mồm chính là đòi 50 vạn, cũng không sợ Đường Vạn Tùng tra ra sao?
Đường Vạn Tùng đương nhiên sẽ không để người đi tra, hơn nữa trêи thực tế, ông ta cho Đường Oản ít tiền tiêu vặt thật sự là vì Triệu Hà xúi giục, chính là trong lúc bà ta cáu kỉnh cố ý trừng phạt cô, từ mỗi tháng hai vạn giảm thành mỗi tháng chỉ còn hai ngàn.
Cho nên khi nghe Đường Oản nói như vậy, Đường Vạn Tùng tự nhiên liền chột dạ.
“Ba ba đã biết, đều là ba ba sai, Oản Oản đừng nóng giận, sau này mỗi tháng ba đều cho con 50 vạn, thế nào?” Đường Vạn Tùng hỏi.
Nghe được lời này, Đường Oản lập tức nói:
“Không được, ít nhất 60 vạn! Tôi mượn Hơi Hơi một trăm ngàn vẫn chưa trả đâu! Tôi rõ ràng có tiền như vậy lại còn phải đi vay tiền, ông biết cảm giác ấy mất mặt ra sao không?”
Lời này vừa nói ra, Đường Vạn Tùng liền vội vàng sửa lời: “Được được, ba đã biết, ba bảo thư kí chuyển trước cho con hai trăm ngàn đi?”
“Như vậy cũng tạm! Ba ba quả nhiên vẫn thương con!” Đường Oản lập tức lộ ra gương mặt tươi cười.
Thấy cô vui vẻ trở lại, trong lòng Đường Vạn Tùng thả lỏng.
Cổ phần vẫn chưa lấy được tới tay, mọi yêu cầu của Đường Oản, ông ta đều sẽ tận lực thỏa mãn.
Tuy rằng mỗi tháng 60 vạn có chút thịt đau, nhưng so với cổ phần trăm triệu, bao nhiêu đó đều không tính là gì.
Bất quá, mấy lão tổng kia có phải bị ngốc hay không? Cư nhiên tiền tiêu vặt lại cho đến 50 vạn!
Làm hại bây giờ ông ta cũng phải xuất ra nhiều tiền như vậy!
Lúc này, Tiểu khả ái đột nhiên tức giận mò ra nói: “Ký chủ, hắn không xứng làm ba ba của ngươi, ta mới là ba ba tốt của ngươi!”
Loại cặn bã này, cư nhiên lại được ký chủ kêu là ba ba!
Nó không phục!
“Ngươi câm miệng đi!” Đường Oản hết chỗ nói rồi.
……
Sau khi cùng Đường Vạn Tùng cò kè mặc cả, Đường Oản mới từ trêи sô pha đứng lên.
“Ba, con có chút mệt mỏi, đi lên nghỉ ngơi trước, cơm chiều nhờ dì Chu mang lên phòng cho con. ”
Nghe được lời này, Đường Vạn Tùng lập tức gật đầu.
Trước khi lên lầu, Đường Oản nói với Đường Nhất Đồng đang ở một bên: “Đường Nhất Đồng, cậu cùng tôi đi lên.”
Đường Vạn Tùng thấy thế, cho rằng Đường Oản tâm tình không tốt lại muốn trút giận, cũng không nói gì thêm.
Nếu ông ta không có đứa con thứ hai thì đã khác, nhưng hiện tại ông ta có lựa chọn tốt hơn liền không cần thiết đi quan tâm một đứa con vô dụng.
Dù sao đứa con trai này đầu óc hay tính cách đều không tốt, bị Đường Oản đem ra trút giận cũng không có quan hệ gì với ông ta.
……
Sau khi Đường Nhất Đồng nghe Đường Oản nói, trầm mặc đứng dậy cùng cô đi lên lầu.
Phòng của nguyên chủ, Đường Nhất Đồng chưa bao giờ được bước vào vì vậy khi Đường Oản kêu hắn đi vào, Đường Nhất Đồng có chút do dự.
Thấy thế, Đường Oản lập tức nói: “Còn thất thần cái gì? Mau vào đi!”