“Sợ cái gì? Cô bảo đảm, nếu hôm nay chúng ta đến trễ, phụ hoàng chẳng những không tức giận, còn rất cao hứng!” Phượng Tê Đồng duỗi tay nâng cằm Đường Oản.
Vẻ mặt Đường Oản mộng bức nhìn hắn.
Còn có thể như vậy?
Cổ đại không phải vô cùng chú ý tôn ti sao?
Ngươi yết kiến hoàng đế cũng đến trễ, ngươi chắc chắc ông ấy sẽ không sinh ra ấn tượng xấu chứ?
Dường như nhìn ra nghi hoặc trong lòng Đường Oản, Phượng Tê Đồng không khỏi khẽ nhếch môi, “Chuyện này, ngoại trừ cô và phụ hoàng, ai cũng không biết, chẳng qua một khi ái phi đã tò mò, như vậy cô sẽ nói cho nàng biết lý do.”
“Bởi vì phụ hoàng ước gì cô sớm ngày thành hôn, sinh ra một tiểu hoàng tôn cho ông ấy! Còn có ngôi vị Hoàng đế kia…… Chỉ cần cô muốn ngồi, tùy thời đều có thể, nàng tin không?” Phượng Tê Đồng không chút để ý nói.
Hừ!
Nếu không phải lo lắng sau khi hắn bước lên ngôi vị Hoàng đế chứng cuồng bạo sẽ càng thêm nghiêm trọng ảnh hưởng đến triều chính, phụ hoàng đã sớm muốn truyền ngôi cho hắn.
Chỉ là chuyện này, mấy hoàng tử khác đều không biết mà thôi.
Hơn nữa, từ lúc vừa chín tuổi, hắn cũng đã thường xuyên âm thầm giúp phụ hoàng quản lý triều chính.
Hiện tại nếu chứng cuồng bạo của hắn đã có phương pháp chữa trị, vậy giang sơn Đường triều, sớm muộn gì cũng sẽ là của hắn.
Còn mấy hoàng tử khác…… Nếu lúc trước hắn không có bệnh trong người, chỉ bằng bọn họ, cũng xứng cùng hắn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế?
Trước nay hắn chưa từng đặt mấy người kia vào mắt.
……
Sau khi Đường Oản nghe được Phượng Tê Đồng nói, lập tức hiểu rõ.
Ý của hắn chính là…… Hoàng đế đã sớm có ý thoái vị làm Thái Thượng Hoàng, đem giang sơn giao cho hắn?
Nhưng…… nhưng cốt truyện gốc cũng không có nhắc tới chuyện này mà.
Lúc Đường Oản nghĩ như vậy, Tiểu Khả Ái đã xuất hiện nói: “Ký chủ không cần cảm thấy ngoài ý muốn, cốt truyện gốc vốn dĩ phát triển theo cái nhìn của nam nữ chủ, nhưng cho dù là pháo hôi cũng sẽ trải qua cuộc sống độc nhất vô nhị của mình, vai ác cũng giống như vậy.”
Đường Oản nghe xong, trong lòng bừng tỉnh.
Mà Phượng Tê Đồng lại nhìn bộ dáng nàng ngốc ngốc, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của nàng, “Thế nào? Muốn làm Hoàng Hậu? Chỉ cần nàng làm cho cô cao hứng, nói không chừng qua mấy ngày nữa bảo tọa Hoàng Hậu chính là của nàng.”
Nghe hắn nói, Đường Oản nháy mắt hoàn hồn, sau đó nhanh chóng lắc đầu nói: “Lời này của phu quân có thể nói ở trước mặt ta, nhưng ngàn vạn lần đừng nói cho người ngoài biết, cho dù phụ hoàng tín nhiệm ngươi, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ sinh ra lòng nghi ngờ với ngươi.”
Nhìn vẻ mặt Đường Oản nghiêm túc, Phượng Tê Đồng sửng sốt, sau đó cười ha ha, “Quả nhiên cô nhặt được bảo bối! Đi, tiến cung đi!” Cảm giác được người khác lo lắng cho mình, còn khá tốt.
“Chờ đã, son môi của ta trôi hết rồi.” Đường Oản có chút u oán nhìn hắn.
Thấy thế, lúc này Phượng Tê Đồng mới phản ứng lại, sau đó nhìn chằm chằm cánh môi phấn nộn của nàng.
Đường Oản vội vàng xoay người, soi gương tô son lại lần nữa.
Sau đó, mới vừa đứng lên đã bị Phượng Tê Đồng giống như cuồng biến thái một phen chặn ngang bế lên, “Có cô ở đây, ái phi không cần tự mình đi đường.”
Đường Oản:???
Hắn muốn nuôi ta thành tàn phế sao?!
Nhưng mà, nàng vẫn là cái gì cũng không dám nói bị Phượng Tê Đồng bế lên xe ngựa, chạy về hướng hoàng cung.
Ở trêи xe ngựa, đương nhiên sẽ không tránh khỏi bị hắn ôm ấp hôn hít, cũng may Đường Oản đã có dự kiến trước, sớm đã chuẩn bị gương lược để chỉnh trang lại.
……
Sau khi xuống xe, Phượng Tê Đồng không có tiếp tục ôm nàng, chẳng qua vẫn nắm tay nàng một chút cũng không thả.
Không khéo, hai người mới vừa xuống xe, ở trêи một chiếc xe ngựa khác, Nhị hoàng tử dẫm lên lưng gã sai vặt xuống xe, sau đó chủ động tiến lên cùng hai người chào hỏi.
“Thái Tử hoàng huynh, hoàng tẩu! Các ngươi hảo!” Nhị hoàng tử cười ôn nhuận, không biết còn tưởng rằng hắn ta có bao nhiêu bình dị gần gũi.
Nhưng Đường Oản lại rõ ràng một thật sự, dưới bề ngoài bình thản của tên này, tâm địa che giấu bao nhiêu quỷ kế đã đoan!