Vừa mở mắt, lập tức nhìn thấy Phượng Tê Đồng đang chống đầu nghiêng thân mình nhìn nàng.
Khẽ ngáp một cái, Đường Oản theo bản năng nói: “Sớm a.”
Phượng Tê Đồng thật sâu mà liếc nhìn nàng một cái, sau đó nói một tiếng sớm.
“Hôm nay là ngày ái phi hồi môn, có đồ vật gì muốn mang về không?” Phượng Tê Đồng nói.
Nghe được lời này, Đường Oản lập tức nói: “Lần trước phụ hoàng ban thưởng một cái nghiên mực không tồi, mang về tặng cho tổ phụ đi. Những thứ khác chuẩn bị là được.”
“Được, nghe ái phi.”
Sau đó, hai người dậy rửa mặt thay quần áo.
….
Hôm nay là ngày hồi môn, đương nhiên không cần mặc quần áo quá mức chính thức như khi vào hoàng cung.
Sau khi Đường Oản thay đổi một thân quần áo màu xanh non, nàng được Phượng Tê Đồng nắm tay dắt ra bên ngoài.
Hiện tại Đường Oản đã quen với việc hắn động một chút là nắm nắm ôm ôm gì đó, bởi vậy một chút kháng cự cũng không có, vô cùng ngoan ngoãn đi theo phía sau Phượng Tê Đồng.
Đường gia cách phủ Thái Tử cũng không xa, không qua bao lâu hai người đã tới nơi.
Chờ Đường Oản xuống xe mới phát hiện, tuy rằng nàng nói sẽ xem xét chuẩn bị đồ vật, nhưng ước chừng Phượng Tê Đồng đã kéo tận hai xe lễ vật tới đây.
Khi nhà chồng hồi môn mang lễ vật càng quý giá, chứng tỏ Đường Oản càng được coi trọng và yêu thích, Phượng Tê Đồng làm như vậy, rõ ràng là phải cho nàng đủ mặt mũi.
Nghĩ đến đây, Đường Oản không khỏi hơi cong môi.
Đường Oản lại không biết rằng, ánh mắt Phượng Tê Đồng vẫn luôn dừng trêи mặt nàng, thấy nàng khẽ cong khóe môi, tâm tình của hắn cùng không khỏi tốt lên.
Quả nhiên sai người chuẩn bị đồ vật nhiều một chút là không sai!
……
Đường các lão biết hôm nay hai người tới đây, sáng sớm đã chuẩn bị nghênh đón hai người.
Chẳng mấy chốc, gia quyến Đường gia cũng đồng thời ra cửa bái kiến hai người.
Người khác Đường Oản cũng chưa nhìn, ánh mắt chỉ dừng ở trêи người Đường Thanh Trúc.
Thấy trêи mặt nàng ta hiện lên một tia khuất nhục cùng ghen ghét nồng đậm, tâm tình Đường Oản càng thêm tốt.
Chờ sau khi vào bên trong phủ, Đường Oản cùng Đường các lão hàn huyên vài câu, sau đó tạm thời tách khỏi Phượng Tê Đồng, đi hậu viện thăm nữ quyến Đường gia.
Bởi vì thân phận bất đồng, khi nữ quyến Đường gia nói chuyện cùng Đường Oản đều phá lệ cẩn thận.
Chỉ có Đường Thanh Trúc, lúc này vẫn giống như trước kia tiến lên cười nói với Đường Oản: “Tỷ tỷ, Thái Tử điện hạ đối xử với ngươi thế nào? Ngươi vẫn còn tốt chứ?”
Ở trong mắt Đường Thanh Trúc, hôm nay hai người ân ái đến như vậy, đều là biểu hiện giả dối để cho tổ phụ xem!
Hiện tại Phượng Tê Đồng không ở đây, dựa theo tính nết của Đường Oản, nhất định sẽ cùng bọn họ tố khổ gì đó.
……
Nhưng Đường Thanh Trúc nhất định phải thất vọng rồi.
Gương mặt lộ ra hai mạt đỏ ửng, dưới ánh mắt tò mà của mọi người, Đường Oản gật gật đầu nói: “Thái Tử điện hạ đối xử với ta rất tốt! Không nỡ hung ta chút nào!”
Sắc mặt Đường Thanh Trúc lập tức khó coi, tức khắc buột miệng thốt ra: “Sao lại có thể?”
Lời này vừa nói ra, Đường Oản lập tức lạnh nhạt nhìn nàng ta.
Thấy thế, Đường Thanh Trúc vội vàng giải thích: “Tỷ tỷ ngươi đừng hiểu lầm, ta đương nhiên hi vọng ngươi sống tốt hơn bất cứ ai, nhưng toàn bộ Kinh thành có ai không biết, Thái Tử điện hạ hắn không dễ ở chung……”
“Những cái đó chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi, Thái Tử là một người vô cùng tốt! Chuyện may mắn nhất đời này của ta, chính là gả cho hắn!” Đường Oản chém đinh chặt sắt nói.
Dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng cười sảng kɧօáϊ của Phượng Tê Đồng.
“Ha ha ha ha! Hôm nay cô mới biết, thì ra ái phi nghĩ như vậy!”
Phượng Tê Đồng vốn dĩ nên cùng Đường các lão ở sảnh ngoài, lúc này lại nhanh chóng bước vào cửa.
Nhìn thấy hắn, sắc mặt Đường Thanh Trúc nháy mắt trắng xanh một mảnh!
Tuy rằng tác phong hành sự của Thái Tử rõ như ban ngày, nhưng dám can đảm ở ngay trước mặt hắn nói xấu hắn, lại không có mấy ai!
Mà lời nàng ta vừa nói…… Nhất định đều bị Thái Tử nghe được!