Không bao lâu sau, Ngũ hoàng tử cũng mang thần sắc nôn nóng chạy tới.
“Nhị hoàng huynh, Thanh Trúc, bên ngoài đồn đãi là chuyện thế nào?” Đã nói Thanh Trúc sẽ tới phủ hắn mà?
Hắn đợi cả một đêm cũng không chờ thấy người, kết quả sáng sớm mới biết nàng tới phủ nhị hoàng huynh bên này!
Nhìn thấy Ngũ hoàng tử, vẻ mặt Đường Thanh Trúc lập tức lã chã muốn khóc nhìn hắn.
“Thực xin lỗi Ngũ hoàng tử, ta…… ta không có tín vật của ngươi, cho nên mới đến bên này, nhưng mà hình như ta đã gây phiền phức lớn cho các ngươi…… Bây giờ ta lập tức đi, các ngươi coi như ta chưa từng tới đây đi!”
Dứt lời, nàng ta rưng rưng nước mắt xoay người.
Thấy thế, Ngũ hoàng tử tức khắc đau lòng nhìn nàng ta, “Đừng đi! Thanh Trúc, bây giờ mọi chuyện đều đã truyền đi, cho dù hiện tại nàng trở về cũng sẽ không thay đổi được gì.”
Đường Thanh Trúc nghe xong, thân thể lập tức mềm nhũn muốn ngã trêи mặt đất.
Ngũ hoàng tử thấy thế vội vàng tiến lên ôm lấy nàng ta, “Thanh Trúc!”
“Nhị hoàng huynh, ngươi còn thất thần cái gì? Mau mời đại phu tới cho Thanh Trúc!” Ngũ hoàng tử vội vàng nói.
Lúc này Nhị hoàng tử hận không thể trực tiếp giết Đường Thanh Trúc, làm gì có tâm tư mời đại phu cho nàng ta?
Nhưng nhìn dáng vẻ của Ngũ hoàng tử, cuối cùng vẫn mang vẻ mặt bực bội sai người đi tìm y sư trong phủ tới.
……
Y sư nhanh chóng tới kiểm tra cho Đường Thanh Trúc, chỉ nói nàng ta chấn kinh quá độ, lại nhiễm phong hàn.
Ngũ hoàng tử lập tức khẩn trương, gấp gáp sai người nấu thuốc đưa đến cho Đường Thanh Trúc.
Lúc này, Đường gia lại sai người đưa tới một phong thư đoạn tuyệt.
Trong thư nói rõ: Kể từ ngày hôm nay, Đường Thanh Trúc không còn là người của Đường gia, mỗi tiếng nói mỗi hành động đều không có liên quan gì đến Đường gia!
Đường gia mặc kệ sống chết của Đường Thanh Trúc, suy nghĩ đầu tiên của Nhị hoàng tử chính là muốn đem Đường Thanh Trúc đuổi ra khỏi phủ, lại âm thầm sai người lập tức giết nàng ta.
Vào lúc này, Đường Thanh Trúc đột nhiên tỉnh lại.
Nhưng khi nàng vừa tỉnh, lại lập tức quỳ xuống trước mặt Nhị hoàng tử, hô to “Thần nữ bái kiến Hoàng Thượng!”
Vừa nghe thấy lời này, Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử lập tức toát mồ hôi lạnh cả người.
“Thần nữ không dám, Hoàng Thượng tha mạng!” Đường Thanh Trúc tiếp tục nói.
Thấy nàng ta còn gọi Nhị hoàng tử là Hoàng Thượng, Ngũ hoàng tử nhanh chóng tiến lên che miệng nàng ta lại, “Thanh Trúc, có phải nàng bệnh đến hồ đồ rồi hay không? Những lời này sao lại dám nói lung tung?”
Lúc này Đường Thanh Trúc mới mang vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Ngũ hoàng tử, “Tĩnh Vương điện hạ?”
Nghe nàng ta gọi, Ngũ hoàng tử cũng ngơ ngác.
Sau đó duỗi tay sờ sờ trán Đường Thanh Trúc.
Không phát sốt mà?
……
Đột nhiên Nhị hoàng tử nheo mắt lại nhìn Đường Thanh Trúc, “Vì sao ngươi gọi ta là Hoàng Thượng?”
“Ngài vốn dĩ chính là Hoàng Thượng mà?” Vẻ mặt Đường Thanh Trúc bối rối.
Ngay sau đó, nàng ta giống như đã tỉnh táo lại “A” một tiếng, sắc mặt cũng chợt tái nhợt.
Sau đó vội vàng quỳ xuống một lần nữa, “Nhị hoàng tử thứ tội, Thanh Trúc…… vừa rồi Thanh Trúc chỉ là nằm mơ, nhất thời hồ đồ mới có thể gọi sai!”
Đương nhiên nàng ta cũng cố ý gọi sai.
Bây giờ mọi chuyện đã đi đến nước này, nếu nàng ta không thể chứng minh giá trị của mình để được Nhị hoàng tử giữ lại, vậy kết cục của nàng ta tuyệt đối sẽ không mấy tốt đẹp.
Mà lợi thế lớn nhất của nàng ta, đương nhiên chính là nàng ta trọng sinh, biết trước những chuyện sắp xảy ra.
Nhưng nàng ta không thể trực tiếp nói với Nhị hoàng tử rằng bản thân trọng sinh.
Cho nên, chỉ có thể thông qua cách nói nằm mơ loại này, nói cho Nhị hoàng tử biết chuyện của tương lai, từ đó lấy được một vị trí nhỏ bên người hắn ta.
….
Nhìn vẻ mặt thấp thỏm của Đường Thanh Trúc, Nhị hoàng tử trầm giọng hỏi: “Ồ? Ngươi nằm mơ thấy cái gì?”