Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 142: Chạy trốn xung hỉ (16)



Editor: Mi Mặt Mèo

****************

Hết cuối tuần, đến thứ hai, Hạ Diệc Sơ không có tiết nên không đến trường.

Đến thứ ba, Hạ Diệc Sơ mới có giờ học.

Thứ tư, lúc cô vào trường, Tô Âm đã ngồi chung bàn trước. Vừa thấy Hạ Diệc Sơ tới, thần sắc Tô Âm không chút xấu hổ, ngược lại càng thêm sáng lạn, vẫy vẫy tay ngoắc Hạ Diệc Sơ, vui sướng nói: "Ninh Dao mau tới đây, hôm nay tôi mang theo bữa sáng cho cô."

Hạ Diệc Sơ bước một bước, hướng Tô Âm đi tới.

Chờ Hạ Diệc Sơ ngồi xuống, Tô Âm lập tức lấy bữa sáng từ trong túi ra, mặt hứng thú bừng bừng, nói: "Đây là bánh bao nổi tiếng, mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng, hàng ngày tôi cũng lười xếp hàng, nhưng bánh bao ở đây thật sự ngon. Hôm nay, cố ý mua cho cô, không biết cô thích vị gì nên tôi chọn vị dưa chua tôi thích nhất."

Tô Âm vẻ mặt hứng thú bừng bừng, đẩy bữa sáng đến trước mặt Hạ Diệc Sơ.

"Cô ăn đi, tôi đã ăn sáng rồi." Hạ Diệc Sơ nhàn nhạt đáp lời, duỗi tay đẩy bữa sáng trở về.

"Cái này thật sự rất ngon, cô ăn sáng rồi vẫn có thể nếm thử một hai cái." Tô Âm quyết không buông tha, giọng điệu thậm chí còn có ý làm nũng.

Hạ Diệc Sơ chống tay, ánh mắt dừng trên người Tô Âm, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá cô ta.

Tô Âm bên ngoài là cô gái giao thiệp tốt, giọng nói thanh thúy, khuôn mặt búp bê đáng yêu, làm cho người ta sinh lòng yêu thích.

Hôm nay, Tô Âm lại có chút khác biệt, giọng điệu nói chuyện mềm mại yểu điệu, giữa chân mày hiện lên một tia vũ mị của nữ nhân.

Hạ Diệc Sơ nhìn, đột nhiên nở nụ cười, nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt trong trẻo dừng trên khuôn mặt đáng yêu như búp bê kia, mở miệng hỏi: "Có phải cô đang nhúng tay vào chuyện của người khác không, kể cả khi đối phương không tình nguyện?"

"Cô, cô nói cái gì?" Tô Âm đang cầm hộp thức ăn, tay không tự chủ nắm chặt thành quyền, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay.

Tô Âm tươi cười, "Ninh Dao, chúng ta không phải bạn bè sao? Cuối tuần cô còn dự sinh nhật của tôi."

"Cô dựa vào cái gì cho là như vậy, chuyện gì cũng không cùng đối phương thương lượng, tự mình chủ trương, tôi sao dám yên tâm làm bạn với cô." Hạ Diệc Sơ trên mặt không có chút ấm áp nào, ánh mắt lướt qua bữa sáng trên bàn, nói với Tô Âm: "Bữa sáng này cũng không phải cô mua đâu."

Ngữ khí Hạ Diệc Sơ mang theo ý trào phúng và châm chọc, lại là sự thật.

Ánh mắt Tô Âm lãnh lẽo, đột nhiên cảm giác mình chính là một cái rãnh mương hôi hám, không thể gặp ánh sáng.

Tô Âm vừa định mạnh tay chụp lấy tay Hạ Diệc Sơ trên bàn lại bị Hạ Diệc Sơ bắt được.

Hạ Diệc Sơ nói chuyện thấp giọng nhưng Tô Âm nghe ra được giọng điệu uy hiếp của cô: "Nếu cô muốn cho mọi người đều thấy dấu vết loang lổ ái muội trên người mình, vậy thì cứ ra tay, có bao nhiêu sức thì dùng lực mạnh bấy nhiêu."

Một câu của Hạ Diệc Sơ tức khắc làm Tô Âm ngừng tay.

Trong phòng học, các bạn dần dần tiến vào, cũng không phải chỗ tốt để nói chuyện nên Hạ Diệc Sơ và Tô Âm ra khỏi phòng học, đi tới sườn núi phía sau trường.

Đứng ở sườn núi sau trường, có thể xem được hơn nửa cảnh sắc trường học, đồng thời cũng tránh được có người nghe lén.

"Nói đi, cô kêu tôi ra đây làm gì?" Tô Âm lần đầu tiên có sắc mặt không tốt khi đứng trước Hạ Diệc Sơ.

"Xem như là bạn học, tôi khuyên cô tránh xa Tô Phi Vũ một chút." Ánh mắt Hạ Diệc Sơ dừng lại ở vệt đỏ còn chưa phai trên cổ Tô Âm, đột nhiên cảm thấy lời nói của mình thật dư thừa.

Quả nhiên, Tô Âm cười nhạo một tiếng, ngước mắt nhìn Hạ Diệc Sơ, khinh thường: "Tô Ninh Dao, chính cô tham phú phụ bần lại cho rằng mọi người cũng như cô sao? Phi Vũ hiện tại không có tiền, nhưng so với hạng người vì tiền bán thân như cô còn cao quý hơn nhiều."

"Tham phú phụ bần? Tô Âm, đầu của cô bị cửa kẹp sao?" Hạ Diệc Sơ buồn cười nhìn cô ta.

Dù Tô Âm không nói rõ chân tướng, nhưng Hạ Diệc Sơ nghe vài lời này cũng hiểu đại khái.

Khẳng định là tên cặn bã Tô Phi Vũ kia biết Hạ Diệc Sơ đính hôn với Đông Phương Dật liền nói cô hoặc cả nhà cô đã tham phú phụ bần hoặc bán con nhận tiền.

"Chẳng lẽ không phải sao? Cô dám nói nhà cô không phải trong núi nhỏ đi? Trên tay còn mang nhẫn kim cương, mỗi ngày có xe riêng đưa đón, đều không phải là của vị hôn phu cho sao?" Tô Âm chất vấn.

"Ây, không sai. Tôi là vị hôn thê của người ta, hắn làm như vậy, không phải bình thường sao?" Hạ Diệc Sơ đúng sự thật gật gật đầu.

Cô cùng Đông Phương Dật đính hôn, trên tay mang nhẫn kim cương thực bình thường.

Cô mỗi ngày đi học có tài xế đón đưa, cũng thực bình thường, dù sao cũng là tài xế Đông Phương gia thuê, dù đưa đón cô đi học hay không cũng phải làm việc theo mức lương đã nhận.

Hạ Diệc Sơ trong lòng cũng không cảm thấy những việc này có cái gì không đúng.

Tô Âm thấy Hạ Diệc Sơ gật đầu thừa nhận, càng cho rằng mình đã nói ra chân tướng mà Hạ Diệc Sơ không còn lời nào để chối.

Tô Âm phát ra khí thế thêm cường thịnh, hùng hổ nói: "Cho nên, cô hiện tại đều an nhàn thư thái, sống xa hoa cao quý. Mà anh Phi Vũ màn trời chiếu đất, thiếu chút nữa lưu lạc đầu đường, thường xuyên bị thủ trưởng làm khó dễ, thậm chí anh ấy muốn gặp cô, cô đều né tránh xem như không thấy. Cô còn xem anh ấy là anh họ cô sao?"

Giờ phút này, Tô Âm trong lòng chậm rãi phẫn nộ.

Trong lòng Tô Âm cho rằng người một nhà nên giúp đỡ lẫn nhau, nếu Hạ Diệc Sơ hiện giờ đắc thế, gả được cho một người chồng có tiền như vậy, vì cái gì không thể giúp đỡ Tô Phi Vũ.

Như vậy, Tô Phi Vũ cũng không cần một thân một mình ở chốn phồn hoa xa lạ này nhìn ánh mắt người khác mà sống.

Cũng không cần vì chi phí sinh hoạt mà khắp nơi bôn ba,

Vậy nên, Hạ Diệc Sơ bây giờ ỷ mình đắc thế, không để ý tới Tô Phi Vũ, trong mắt Tô Âm chính là không biết xấu hổ!

===========================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.