Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 145: Chạy trốn xung hỉ (19)



Editor: Mi Mặt Mèo

****************

Có một lần liền có lần thứ hai.

Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày chỉ cần vừa đến giờ ngủ, ngoài cửa phòng Hạ Diệc Sơ đều xuất hiện một mặt hàng tuyệt luân tinh xảo tự mang gối đầu đến.

Mặt hàng này tên gọi là Đông Phương Dật.

Hạ Diệc Sơ không phải là không muốn cự tuyệt, chỉ là mỗi lần vẻ mặt Đông Phương Dật đều trầm mặc, lông mi dài buống xuống, rõ ràng ủy khuất trong lòng, dù không nói nhưng bộ dáng như thế đều làm Hạ Diệc Sơ mềm lòng, không từ chối được.

Lần nào cũng thế, Đông Phương Dật linh hoạt lách qua khe hở giữa cánh cửa và Hạ Diệc Sơ, nhanh chóng vào được phòng, rồi lại nhanh chóng chui vào ổ chăn, vẻ mặt phấn chấn, ngoắc ngoắc tay ý bảo Hạ Diệc Sơ mau tới ngủ.

Mỗi lần như vậy đều làm Hạ Diệc Sơ có chút hổ thẹn mà người ta đáy mắt một mảnh thanh triệt, không hề có ý tưởng đông tưởng tây. Hạ Diệc Sơ đơn giản bất chấp tất cả, trực tiếp chui vào ổ chăn.

Quan hệ giữa Đông Phương Dật và Hạ Diệc Sơ ngày càng thân mật. Sau lần thứ hai Hạ Diệc Sơ trộm trị liệu cho Đông Phương Dật, Đông Phương Dật càng ngày càng ít phát bệnh. Ngay cả bác sỹ Vương cả tháng không được gọi đến khám bệnh đã chủ động tới nhà kiểm tra sức khỏe cho Đông Phương Dật.

Kết quả kiểm tra hết thảy đều bình thường làm bác sỹ Vương rất ngạc nhiên, mà người nhà Đông Phương Dật hết sức vui mừng, không khỏi nhớ tới lời vị đạo sĩ lúc trước, cho rằng Hạ Diệc Sơ chính là phúc tinh của Đông Phương Dật, có Hạ Diệc Sơ xung hỉ, mang sức khỏe đến cho Đông Phương Dật.

Người nhà Đông Phương Dật đối đãi với Hạ Diệc Sơ càng thêm nhiệt tình, đặc biệt khi biết hai người đã ngủ chung một phòng, Đông Phương Thải và Hạ Như lập tức tính toán chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ.

Cái này thì Hạ Diệc Sơ gấp gáp cự tuyệt.

Cô tuy muốn cùng Đông Phương Dật ở chung cả đời, nhưng không nghĩ lại kết hôn sớm như thế. Kết hôn là việc giữa hai người. Thận trọng một chút, không chỉ tốt với cô, mà còn tốt với Đông Phương Dật. Do bệnh tật mà Đông Phương Dật không tiếp xúc với nhiều người lắm. Chờ sau này, hắn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, gặp muôn người muôn vẻ rồi quyết định ở chung cả đời với Hạ Diệc Sơ cũng không muộn.

Hơn nữa với tâm nguyện của nguyên chủ Tô Ninh Dao, nếu cô ấy biết Hạ Diệc Sơ đã trị hết bệnh cho Đông Phương Dật, cũng sẽ không trách Hạ Diệc Sơ đã ra quyết định này.

Dưới ánh đèn, Hạ Diệc Sơ ngồi ở bàn học, vùi đầu đọc sách y khoa.

Cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Diệc Sơ quay đầu, liền thấy sắc mặt âm trầm của Đông Phương Dật đi đến.

"Anh xảy ra chuyện gì?" Hạ Diệc Sơ theo bản năng hỏi nhanh, lông tơ dựng đứng lên.

"Vì sao không kết hôn với tôi?" Đông Phương Dật hùng hổ nói.

Hắn từ ngoài bước vào, liền bị tạt một chậu nước lạnh từ đầu đến chân. Mẹ và chị hắn đều nói cô không đồng ý kết hôn.

Đông Phương Dật nhìn người trước mặt, nghiến răng, cúi xuống cắn môi Hạ Diệc Sơ một cái, thậm chí ngậm trong miệng hút thật sâu.

"A,"

Hạ Diệc Sơ nhịn không được, kêu nhỏ một tiếng, chỗ bị Đông Phương Dật cắn truyền đến đau đớn, sau lại vì Đông Phương Dật hôn lên mà dần dần tan đi, một cỗ cảm giác tê tê dại dại truyền khắp toàn thân cô.

"Anh đừng như vậy." Hạ Diệc Sơ duỗi tay đẩy hắn đi.

Đông Phương Dật hôn một hồi, đến khi môi Hạ Diệc Sơ đều ửng hồng lên mới dừng lại, vươn đầu lưỡi khẽ liếm vài cái.

"Anh là chó con sao?" Hạ Diệc Sơ đẩy đẩy Đông Phương Dật ra, cố kỵ thân thể hắn nên không dùng lực, không ngờ Đông Phương Dật cọ lên mũi cô vài cái, tay hắn đặt trên vai Hạ Diệc Sơ, dần dần chuyển xuống sờ soạng bên hông, trực tiếp ôm Hạ Diệc Sơ lên theo kiểu công chúa, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi nằm đè lên.

Đông Phương Dật tuy rằng thân thể suy nhược, nhưng ngày thường cũng hay vận động, dù không có cơ bụng cường tráng nhưng dáng người nhỏ xinh như Hạ Diệc Sơ thì hắn vẫn ôm lên được.

"Đông Phương Dật! Anh không thả ra tôi liền đánh anh!" Hạ Diệc Sơ giãy giụa, vặn vẹo, lại không phát hiện mình đang mặc áo ngủ, càng giãy lại càng lộ ra da thịt trắng nõn bên dưới, thân thể xoắn đến xoắn đi cọ vào người Đông Phương Dật làm hắn bốc lên dục hỏa.

Hô hấp Đông Phương Dật dồn dập, hai mắt đỏ lên.

"Đừng nhúc nhích!" Hắn gầm nhẹ, duỗi tay thật mạnh chụp dưới mông Hạ Diệc Sơ.

"Anh, anh..." Hạ Diệc Sơ cảm nhận được có vật chọc dưới thân mình, hơn nữa còn không ngừng biến hóa, nhảy dựng lên, không thể tin được trừng mắt nhìn Đông Phương Dật, đại não đột nhiên chết máy, không hề nghĩ ngợi lại nói tiếp: "Là nó động!"

"Ân? Ai? Ai lại động?" Đông Phương Dật cúi đầu, dán bên tai Hạ Diệc Sơ nói, hô hấp nóng rực phun vào trên sườn má cô.

Vật dưới thân Đông Phương Dật rõ ràng gắt gao chống đỡ Hạ Diệc Sơ, đã kềm chế không được, vận sức chờ phát động, mà hắn bên ngoài lại câu khóe môi, bộ dáng bình tĩnh, con ngươi lại tỏ vẻ ngây thơ, đơn thuần, hoàn toàn không biết gì.

Người này ngoài mặt nhìn thuần khiết, nội tâm lại đen như mè.

Hạ Diệc Sơ lần đầu tiên thấy rõ bộ mặt thật của Đông Phương Dật, căng chặt khuôn mặt, không nhúc nhích, cũng không đáp lại hắn.

Hắn lại không buông tha, dùng hạ thân cọ cọ Hạ Diệc Sơ, không biết xấu hổ, bày ra vẻ mặt ham học hỏi, hỏi Hạ Diệc Sơ: "Dao Dao mau nói xem, là ai vừa mới động?"

===========================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.