Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 154: Chạy trốn xung hỉ (28)



Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Đông Phương Dật tay không nhàn rỗi, dò xét đi vào. Miệng dùng sức gặm cánh môi Hạ Diệc Sơ, rồi bị ăn đau, nhíu mày, vươn đầu lưỡi liếm vài cái, sau đó một đường đi xuống, từ cằm gặm tới cổ.

Hạ Diệc Sơ bị hắn đè lên ghế ngồi, thở dốc.

Đông Phương Dật vùi đầu vào trước ngực Hạ Diệc Sơ. Hạ Diệc Sơ bị hắn gặm toàn thân rùng mình, đưa tay đẩy Đông Phương Dật, đối phương không suy suyển, cô dùng nội lực đẩy ra, đột nhiên khiếp sợ vì nội lực không dùng được.

Hạ Diệc Sơ mở to mắt, gọi hệ thống: "233, vì sao ta không dùng được nội lực?"

"233, 233...???"

- ---------------------------------

Hạ Diệc Sơ gọi hệ thống nhiều lần, cũng không có tiếng đáp lại. Đang không biết làm sao, thì xe chạy chậm dần..., đã về đến nhà.

Đông Phương Dật dừng động tác lại, mặt đầy khắc chế. Hạ Diệc Sơ thở phào, thả ra một tia vui mừng, vừa vặn bị Đông Phương Dật bắt gặp. Đông Phương Dật giúp Hạ Diệc Sơ xử lý váy áo hỗn độn, khẽ cười: "Cao hứng sao?". Hạ Diệc Sơ nghe được tim đập, đỏ mặt.

Hạ Diệc Sơ cúi đầu, không đáp. Đông Phương Dật cũng không để ý. Mở cửa xe, bước xuống, xoay người, ôm Hạ Diệc Sơ đi vào nhà.

Hạ Như ngồi trên sô pha xem tivi, thấy Đông Phương Dật ôm Hạ Diệc Sơ vào, lo lắng hỏi: "Con trai, Dao Dao xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì. Tụi con lên lầu ngủ trước. Mẹ cũng ngủ sớm đi. Ngủ ngon." Thái độ Đông Phương Dật đối với Hạ Như trước nay vẫn luôn đạm mạc, hôm nay bỗng lộ ra một mạt ý cười làm cho Hạ Như ngây ngẩn một hồi, đến khi bà tỉnh táo lại thì Đông Phương Dật đã ôm Hạ Diệc Sơ lên lầu.

"Hai đứa này thật là, chưa 8 giờ đã đi ngủ." Hạ Như liếc nhìn đồng hồ, tiếp tục coi tivi.

Đông Phương Dật bế Hạ Diệc Sơ lên lầu, đi vào phòng, đặt người lên giường.

Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, cởi váy áo Hạ Diệc Sơ. "Dao Dao, cho anh, anh nhịn không được." Hạ Diệc Sơ ánh mắt tha thiết nhìn hắn, gật gật đầu, nghiêng đầu sang một bên.

Đông Phương Dật được Hạ Diệc Sơ đồng ý, trong lòng tràn đầy vui mừng, hắn hít sâu vài cái, bình phục nội tâm vui sướng, sau đó cúi đầu hôn.

Hạ Diệc Sơ lông mi khẽ run, hai mắt nhắm chặt, ý vị cảm xúc không rõ.

Đông Phương Dật đem váy áo ném xuống giường, duỗi tay cởi nội y của cô, nơi bàn tay to lướt qua mang đến cho Hạ Diệc Sơ cảm giác nóng bỏng tê dại.

Kế tiếp, hết thảy đều không thể miêu tả.

Đông Phương Dật kiên nhẫn hầu hạ, Hạ Diệc Sơ thần trí trầm mê, thả lỏng thân thể. Cô ngửa đầu, duỗi tay ôm lấy eo Đông Phương Dật, chớp chớp mắt, lông mi xẹt qua mặt hắn: "Anh, anh nhẹ thôi...", cô nhỏ giọng nói, cảm thụ được hạ thân hắn chống trên người mình lớn mạnh, nóng như lửa, thân thể run lên nhè nhẹ.

"Dao Dao, ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng." Đông Phương Dật cười, động tác mềm nhẹ hôn lên cánh môi cô, hạ thân vẫn luôn để ở phía trước người cô đột nhiên vọt vào cho đến khi toàn thân mệnh căn bị cô nuốt hết.

"Ô!"

Hạ Diệc Sơ mở to mắt, thân thể như bị xẻ làm hai, đau đớn tức khắc làm cô chảy nước mắt, móng tay cắm vào da thịt Đông Phương Dật.

So với Hạ Diệc Sơ đau đớn, Đông Phương Dật quả thực lên tới thiên đường.

Khít khao, ấm áp, làm trong lòng Đông Phương Dật nảy sinh một mạt cảm xúc an tâm.

"Anh đi ra ngoài, ra ngoài." Hạ Diệc Sơ đau đớn, tránh khỏi nụ hôn của Đông Phương Dật, nghẹn ngào nói.

Mấy lời này làm Đông Phương Dật áy náy, thương tiếc, nhưng nhiều hơn lại muốn đem phân thân của mình chôn thật sâu vào bụng người dưới thân.

"Dao Dao ngoan, một chút sẽ không đau." Đông Phương Dật lần nữa hôn môi Hạ Diệc Sơ, đôi tay vuốt ve thân hình kiều nộn, ý đồ làm dời đi lực chú ý của cô.

Một lúc sau, thấy khuôn mặt Hạ Diệc Sơ ửng hồng, hắn nhịn không được, mạnh mẽ động.

Cảm giác như bị xé rách đi qua, nhưng vẫn đau đớn như cũ.

"Đi ra ngoài, đi ra ngoài." Hạ Diệc Sơ chống tay lên ngực hắn.

"Uh, lập tức đi ra ngoài." Đông Phương Dật vừa hôn vừa trả lời cô, hạ thân thâm nhập sâu hơn, động tác càng ngày càng cường thế.

Cảm giác vui vẻ tê dại dần dần thay thế.

Trầm trầm bổng bổng, Hạ Diệc Sơ cảm thấy mình như con thuyền cô đơn phiêu bạt giữa biển rộng, khoái cảm mãnh liệt theo động tác của Đông Phương Dật một đợt lại một đợt mà đến, cô chịu không nổi, kiều suyễn kêu lên, cắn một ngụm lên vai Đông Phương Dật.

===========================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.