Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 156: Chạy trốn xung hỉ (31)



Editor: Mi Mặt Mèo

****************

Nghĩ đến Đông Phương Dật mạnh mẽ trên giường, Hạ Diệc Sơ cho hắn sắc mặt không tốt, hừ một tiếng, nhàn nhạt đáp: "Uhm, có việc vội mới xong, anh có chuyện gì sao?"

"Dao Dao." Đối với thái độ lãnh đạm này của cô, Đông Phương Dật không tức giận, hắn biết cô vì cái gì mà tức giận. Đông Phương Dật ngồi trên ghế văn phòng, khóe môi hơi cong, đuôi lông mày giơ lên, thân mật kêu tên côi, giọng nói mang ý sủng nịnh: "Anh vừa tan tậm, em đang ở đâu, anh đến đón em, sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm?"

Hạ Diệc Sơ thật sự ra không hề tức giận Đông Phương Dật, hơn nữa cô cũng có việc cần tìm hắn, nên cô xem thời gian rồi nói: "Không cần đâu, em đang ở cách công ty không xa, vài phút nữa là tới, anh xuống lầu đợi đi."

"Uh, được, lái xe cẩn thận."

Hai người tìm một tửu lầu gần công ty ăn cơm.

Sau khi dùng cơm trưa, Đông Phương Dật và Hạ Diệc Sơ cùng về văn phòng, dù sao chiều nay cô cũng không có tiết học.

Đông Phương Dật ngồi ở bàn làm việc xử lý công văn, Hạ Diệc Sơ ngồi một bên trên ghế sô pha, cúi đầu chơi laptop của Đông Phương Dật, không quấy rầy hắn.

Đông Phương Dật nhìn Hạ Diệc Sơ chăm chú xem máy tính, không nhận thấy đôi mắt nóng rực của hắn đang nhìn cô.

Cô ngồi xếp bằng trên sô pha, trên mặt bàn pha lê là một ly hồng trà, thần sắc ôn hòa, Đông Phương Dật quan sát cô hồi lâu rồi quay về với đống hồ sơ của mình.

Đột nhiên hắn hiểu vì sao người ta lại thích kim ốc tàng kiều*.

(*Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp, còn có ý chỉ nơi đẹp đẽ nhưng lãnh lẽo, cô tịch.

Kim ốc: tòa nhà bằng vàng

Tàng kiều: giấu người đẹp

Câu này xuất xứ từ điển tích: Lưu Triệt và Trần A Kiều là thanh mai trúc mã. Khi xưa, Lưu Triệt hứa rằng khi cưới Trần A Kiều sẽ xây cho nàng một tòa nhà bằng vàng. Lưu Triệt lên ngôi trở thành Hán Vũ Đế, suốt ngày quấn quýt yêu thương với Trần A Kiều. Tuy nhiên, vì nàng không có con nên bị thất sủng. Sau đó, Hán Vũ Đế gặp được Vệ Tử Phu. Vệ Tử Phu sinh 3 người con cho Hán Vũ Đế, vì thế Trần hoàng hậu càng bị lạnh nhạt. Nàng bị đẩy đến lãnh cung Trường Môn, chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm.

Các bạn muốn tìm hiểu thêm thì search Wikipedia nha.)

Hai người trong văn phòng an tĩnh, một người vội làm việc, một người ngồi chơi, không quấy rầy lẫn nhau, không khí yên tĩnh lại ấm áp.

Một lúc lâu sau, có tiếng gõ cửa truyền đến.

"Vào đi." Đông Phương Dật không nhìn lên, nói với người ngoài cửa.

Người bên ngoài tiến vào, cô gái mặc áo sơ mi trắng, chân váy đen, trang điểm nhẹ nhàng, cả người sạch sẽ chỉnh tề, là một người giỏi giang, khôn khéo, một trong những thư ký của Đông Phương Dật – Nina.

Hôm nay, Đông Phương Dật mang theo Hạ Diệc Sơ đến văn phòng, rất nhiều thấy được. Cho nên, Nina vào phòng thấy Hạ Diệc Sơ ngồi một bên cũng không có gì bất ngờ, tiến thẳng đến chỗ Đông Phương Dật.

"Có việc gì sao?" Đông Phương Dật hỏi.

"Tổng tài, là tập đoàn Chân thị." Nina nói xong câu đó, lại im lặng thật lâu không nói tiếp câu sau.

Đông Phương Dật vốn vẫn đang nhìn xấp văn kiện trong tay, ngẩng đầu lên nhìn Nina.

Hạ Diệc Sơ khép laptop lại: "Tôi ra ngoài đi dạo, lúc nãy đi vào thấy công ty thật to mà tôi vẫn chưa đi thăm những nơi khác."

"Không cần, em cứ ngồi đi, lát nữa xử lý xong việc, em muốn đi chỗ nào anh sẽ đưa em đi." Đông Phương Dật trấn an Hạ Diệc Sơ, sau đó nói với Nina: "Có việc gì, cứ nói đi."

Nina bị ánh mắt Đông Phương Dật làm run cả người. Thường ngày, cô xử lý sự việc khéo léo, không sai sót, hôm nay lại mất chừng mực. Bị Đông Phương Dật nhìn thấu tâm tư, thân thể Nina cứng đờ, không bao giờ nghĩ đến chuyện khác nữa, nhanh chóng trình bày sự việc, rồi đem xấp văn kiện Đông Phương Dật đã ký tên lên, đi ra ngoài.

Hạ Diệc Sơ ngồi trên sô pha, không có ý định nghe Nina nói, nhưng lỗ tai lại không tự khống chế, nghe rành mạch mọi chuyện.

Nina báo cáo về sự việc của tập đoàn Chân thị, cùng với thứ thám tử vừa giao, Hạ Diệc Sơ hơi thất thần.

"Dao Dao." Hơi thở của Đông Phương Dật gần trong gang tấc, chờ Hạ Diệc Sơ phát hiện, đối phương đã ngồi xuống bên mình.

"Suy nghĩ gì lại thất thần như vậy?" Đông Phương Dật hỏi, đồng thời rút laptop trong tay Hạ Diệc Sơ ra, ôm cô vào lòng, nhéo nhéo khuôn mặt Hạ Diệc Sơ.

"Không phải anh đang bận sao?" Hạ Diệc Sơ nhìn về bàn làm việc của hắn.

"Nói chuyện với em vẫn có thời gian, có chuyện gì xảy ra Dao Dao? Vừa rồi em nghĩ tới cái gì?" Đông Phương Dật không buông tha đề tài này.

Hạ Diệc Sơ lấy đồ vật trong túi ra: "Sáng nay em ra ngoài một chuyến, kỳ thật là đi gặp thám tử tư. Tính chiều nay về mới đưa cho anh. Nhưng anh đã hỏi thì bây giờ đưa cho anh xem luôn."

Hạ Diệc Sơ ngồi trong lòng Đông Phương Dật, kể về quan hệ giữa Tô Phi Vũ và Tô Âm, những chuyện dơ bẩn Tô Phi Vũ đã làm, cuối cùng lật xem thứ thám tử vừa đưa.

Tất cả đều là ảnh chụp những căn phòng nhỏ dưới tầng hầm u ám, hỗn độn, bên trong vài chục cô gái tuổi tác khác nhau cùng bị giam giữ.

Tóc tai tán loạn, quần áo lam lũ, lộ da thịt ít nhiều có dấu hiệu bị xâm phạm.

Mỗi người đều mang còng tay, còng chân, sắc mặt tuyệt vọng.

==============================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.