Các cô gái này không thể nghi ngờ đều là bị dụ dỗ hoặc lừa bán. Cũng như kiếp trước của Tô Ninh Dao, các cô đều bị bắt tiếp khách, hoặc bị bán đến vùng núi làm vợ, giao dịch dơ bẩn nào cũng có.
Hơn nữa, các cô đều biết kết cục sau này của mình, nên thần sắc càng thêm tuyệt vọng.
Càng làm Hạ Diệc Sơ kinh ngạc chính là thám tử tư đã tra ra được người đứng sau lưng màn này, còn có không ít chứng cứ.
Hết thảy đều có quan hệ với tập đoàn Chân thị.
Hạ Diệc Sơ còn nhớ rõ, trong yến hội lần trước, Chân Đan Đan liên hợp với Tô Phi Vũ và Tô Âm hạ dược cô. Nếu cô không sớm nhận ra ly rượu kia khác thường, nhanh tay đổi đi thì người gặp hậu quả chính là cô.
Đối với sự việc ba người bọn họ loạn thành một đoàn, cô cũng không áy náy. Cô vì nguyên chủ Tô Ninh Dao mà trả thù.
Bây giờ đem các giao dịch ngầm của tập đoàn Chân thị ra ánh sáng, sẽ giúp cho nhiều cô gái thoát khỏi miệng hổ.
"Mọi chuyện là như thế, anh muốn giúp sao?" Hạ Diệc Sơ đem sự việc trước sau đều nói hết cho Đông Phương Dật, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nếu không có Đông Phương Dật hỗ trợ, e là dù có nói cho cả thiên hạ biết, thì cũng không chắc một trăm phần trăm khiến Chân thị gặp báo ứng.
Đông Phương Dật vẫn luôn trầm mặc từ lúc Hạ Diệc Sơ bắt đầu kể chuyện, mặt mày nhàn nhạt, rõ ràng chưa từng có nhiều cảm xúc.
"Em muốn anh giúp hay không giúp?" Hắn nhìn Hạ Diệc Sơ chằm chằm.
Hắn đem ảnh chụp, tài liệu ngăn cách hai người đặt hết lên bàn, thay đổi vị trí một chút, quây Hạ Diệc Sơ vào góc sô pha, cúi người đè lên.
"Dao Dao, lần nào em cũng vậy, tiền trảm hậu tấu, đều không nghĩ đến cảm giác của anh."
Đông Phương Dật nói, hơi ủy khuất. Một chút ủy khuất này đủ khiến Hạ Diệc Sơ ửng hồng đôi mắt, sửng sốt.
"Rõ ràng là chuyện quan trọng như thế, lần nào em cũng giữ kín, không cho anh nhúng tay vào."
"Giờ em đã nói hết với anh rồi đó thôi." Hạ Diệc Sơ cãi lại, trong lòng đột nhiên nhận thấy nguy hiểm, muốn đẩy Đông Phương Dật ra, chạy đi chỗ khác.
Hạ Diệc Sơ chọc chọc vào ngực hắn: "Nói chuyện đàng hoàng, cứ như vậy người còn ra bộ dạng gì?"
"Không sao." Đông Phương Dật nhướng mày, thần sắc có chút ác liệt cười cười, đè Hạ Diệc Sơ dưới thân, "Dao Dao, anh trừng phạt em, tránh sau này em không nhớ được."
Trừng phạt cô?
Không phải là trừng phạt loại kia chứ?
Hạ Diệc Sơ trừng mắt, nhìn dung mạo Đông Phương Dật gần trong gang tấc, giãy giụa thoát đi.
Đông Phương Dật nào có thể để cô đi dễ dàng như thế.
Từ khi hắn mang cô vào văn phòng, đã nghĩ sẽ không để cô đi ra ngoài thoải mái như vậy.
Đông Phương Dật đè người dưới thân, không đợi Hạ Diệc Sơ cự tuyệt, lập tức cúi đầu, hai cánh môi dán sát vào nhau.
Đông Phương Dật hút vài cái, tách cánh môi hồng nhuận của cô ra, đầu lưỡi chống khớp hàm, muốn đi vào trong.
Hạ Diệc Sơ lại không muốn, lực lượng trong cơ thể một lần nữa lại không thấy tăm hơi. Cô bị ấn trên sô pha, bị vây hãm trong lòng hắn, cô cắn chặt khớp hàm, phát ra âm thanh ngô ngô, như là bảo vệ trận địa cuối cùng của mình.
Đông Phương Dật một tay áp chế cô, một tay linh hoạt vuốt ve bên hông cách một lớp vải dệt mỏng, từ vạt áo dò xét đi vào.
Eo sườn Hạ Diệc Sơ vẫn là nơi mẫn cảm nhất, Đông Phương Dật đưa tay đi lên, thân thể cô cũng không nhịn được, run lên, đôi mắt thanh triệt mở to nhìn Đông Phương Dật mang theo chút sợ hãi như thỏ con bị kinh động. Nhưng trong mắt Đông Phương Dật không hề thấy Hạ Diệc Sơ chính thức cự tuyệt hay có ý phản cảm.
Phát hiện này làm Đông Phương Dật thậ cao hứng, hắn một bên tinh tế liếm môi Hạ Diệc Sơ, một tay dọc theo vòng eo kiều của cô hướng lên trên, nội y Hạ Diệc Sơ đã bị hắn nhanh chóng cởi bỏ.
Bàn tay to ôn hòa bao trùm trước ngực mềm mại của cô, tùy ý xoa niết. Khoái cảm mãnh liệt nháy mắt lan ra toàn thân, từ đỉnh đầu tới ngón chân.
Cảm giác tê tê, dại dại, kích thích Hạ Diệc Sơ không khỏi muốn rên lên một tiếng.
Thanh âm còn chưa phát ra đã bị Đông Phương Dật nuốt vào, Đông Phương Dật nhanh chóng đi vào, quấn quanh lưỡi cô, cùng nhau mút vào.
Hạ Diệc Sơ nhắm hai mắt, vô lực bị động nhận lấy nhiệt tình cùng yêu thương của hắn, vốn đôi tay có chút giãy giụa lúc này nhũn ra, trên mặt nổi lên một mạt hồng triều, giống như hoa đòa nở.