Hạ gia mất tích một đứa con gái song sinh không phải là chuyện bí mật gì. Nên khi Hạ Diệc Sơ bước vào, một số người khôn khéo đã nhanh chóng suy đoán ra thân phận của cô. Mà Hứa Nghiêm Thư và Leiao Bernhard theo sau càng chứng tỏ suy đoán của họ là đáng tin cậy.
Cho nên Trương Lực và Lưu Trường mới đánh đòn phủ đầu.
"Nghiêm Thư tới đây lần này, chính là với thân phận luật sư của chủ tịch tiền nhiệm." Hứa Nghiêm Thư tiến lên phí trước, lịch sự nhã nhặn nói: "Chủ tịch tiền nhiệm đã lập di chúc, mọi người có thể xem." Hứa Nghiêm Thư lấy tư liệu phát cho các vị cổ đông.
"Hồ nháo! Toàn là giấy photo, làm sao chúng ta biết cái nào là thật cái nào là giả!" Lưu Trường thiếu kiên nhẫn, phẫn nộ, vung tay lên, ném hết tư liệu xuống đất.
Chức chủ tịch lần này hắn đã nắm chắc trong tay, nào ngờ nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim*, làm hắn vô cùng tức giận.
(*Trình Giảo Kim: công thần khai quốc nhà Đường)
"Các vị trong lòng đều rõ ràng, nếu không tin, thì kết quả giám định đây." Hứa Nghiêm Thư cười cười, đem hai tờ giấy trong tay cho Lưu Trường.
Lưu Trường cầm lấy, không thèm xem, xé ngay tại chỗ, cười lạnh với Hứa Thư Nghiêm: "Kết quả giám định đã không còn, di chúc thực sự đâu?"
Lưu Trường âm thầm tính lát nữa Hứa Nghiêm Thư đưa di chúc ra hắn sẽ xé nát luôn, mất mặt một chút cũng không thể nào để công sức chờ đợi nhiều năm nay cho người khác cướp đi.
Hứa Nghiêm Thư nhìn giấy giám định bị xé nát mà không hề tức giận, thản nhiên cười, giơ một tờ giấy khác lên: "Ông Lưu đừng nóng vội quá, sợ là gặp được người như ông một lời không hợp liền xé, nên mọi giấy tờ tôi đều sao chép lại. Hiện tại cái này mới là thật."
Hứa Nghiêm Thư giao giấy giám định cho lão Triệu. Lão Triệu nhìn nhìn, gật đầu, đưa cho Trương Lực. Ngoài Lưu Trường, Trương Lực cũng muốn chiếm đoạt tập đoàn Hạ thị cho riêng mình. Dù rất muốn xé nát tờ giấy kia nhưng hắn không có mất mặt đến vậy. Bên ngoài hắn tỏ vẻ quân tử nhưng trong lòng thật sự không cam tâm.
"Công ty to như vậy, lúc trước để cho Hạ Trạm quản lý là bởi vì hắn có năng lực. Cứ cho kết quả giám định là thật đi, thì vị Hạ tiểu thư mới tới này tài cán thế nào? Trương Lực thoáng nhìn Hạ Diệc Sơ, đáy mắt mang theo tia khinh thường và châm chọc.
"Đúng vậy, không biết vị Hạ tiểu thư này năng lực ra sao?" Lưu Trương cũng phản ứng.
Trong phút chốc, mọi người trong văn phòng đều dừng ánh mắt trên người Hạ Diệc Sơ. Trước kia, Hạ Trạm vừa có thiên phú, vừa được dạy dỗ kỹ lượng. Còn Hạ tiểu thư này, lưu lạc bên ngoài...
Nếu là Hạ Nhật Hòa, đối mặt với ánh mắt dọa người của họ, khẳng định sẽ luống cuống. Nhưng mà Hạ Diệc Sơ không chút nào sợ hãi, cô đi vòng qua đám người, đi đến bàn làm việc, đến vị trí trước kia của Hạ Trạm. Tay cô đặt lên chỗ tựa lưng ghế nhưng không kéo ra.
"Tôi có năng lực hay không, có nói các vị cũng không tin tưởng. Không bằng hãy theo phương pháp các vị đã nhất trí mà chọn chủ tịch mới đi. Nếu tôi thắng, trong một tháng, tôi sẽ chứng minh năng lực của mình. Nếu không, tôi sẽ tự rút lui." Hạ Diệc Sơ bình tĩnh nó.
"Được. Vậy bắt đầu đi." Trương Lực liền trả lời.
Dù là Trương Lực hay Lưu Trường, hai người đều tin tưởng Hạ Diệc Sơ không thể nào giành phần thắng. Cho dù cô ta nắm giữ cổ phầ của Hạ Trạm, Lưu Trường và Trương Lực cũng giữ không ít, so ra cũng không thua.
Chẳng qua, ra trận, kiêng kị nhất là khinh địch. Lưu Trường và Trương Lực đều thất bại ở cả hai phương thức bầu chọn.
Lưu Trường và Trương Lực trợn mắt, há hốc mồm. Mà Hạ Diệc Sơ đứng ở vị trí chủ tịch, cười khẽ:
"Cảm ơn sự ưu ái của quý vị đã dành cho tôi, tôi nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng."