Vào một đêm mùa đông, thừa dịp vua xác sống không có mặt, Tô Thanh Hoan êm ái chuồn ra ngoài cùng với đám người do Tần Diệc Lãnh phái tới.
Có điều Tô Thanh Hoan không nghĩ tới, đó là rời khỏi biệt thự của vua xác sống, nghênh đón cô ta không phải thiên đường, mà là địa ngục vô tận.
Tô Thanh Hoan bị người của Tần Diệc Lãnh mang đến phòng thí nghiệm bởi vì một người bình thường sao lại được vua xác sống ưu ái.
Tô Thanh Hoan không có dị năng, chân không thể đứng thẳng nên bọn chúng không sợ cô chạy trốn, đem nhốt cô vào lồng sắt. Tô Thanh Hoan chỉ là người thường, sớm không chịu nổi các thí nghiệm nên chỉ còn hơi thở thoi thóp.
Trong lúc đó, vua xác sống không thấy Tô Thanh Hoan đâu, dẫn theo vô số xác sống đi tìm.
Đám người Tần Diệc Lãnh treo lồng sắt giam Tô Thanh Hoan bên trong lên cửa thành.
Tô Thanh Hoan lúc ấy hé mắt thấy được xác sống và con người chiến đấu, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Vua xác sống cuối cùng cũng cứu được Tô Thanh Hoan ra, Tô Thanh Hoan nghĩ chuyện này đến đây là kết thúc. Cô sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh vua xác sống, cả cuộc đời còn lại vĩnh viễn không phản bội hắn.
Nhưng thực tế và ước mong cách nhau cả dải ngân hà.
Người ở phòng thí nghiệm thông qua Tô Thanh Hoan đã phát minh ra được một loại vũ khí tiêu diệt được vua xác sống. Họ gắn thiết bị đó lên người Tô Thanh Hoan mà cô không hay biết. Khi Tô Thanh Hoan được vua xác sống ôm đi, bọn họ điều khiển từ xa làm Tô Thanh Hoan và vua xác sống cùng nhau nổ tung.
Tâm nguyện của Tô Thanh Hoan là cùng vua xác sống ở cùng nhau, bảo vệ hắn không bị con người hãm hại, còn có trả thù đám người đã tổn thương cô.
Đối với Tần Diệc Lãnh và An Trị Hạ, Tô Thanh Hoan chỉ muốn giáo huấn họ một ít. Có lẽ, cô cũng đã nhận ra tình cảm thật sự của mình và hai người họ.
"Đinh! Vì để phù hợp với bối cảnh giả thiết ở thế giới này, đặc biệt cho ký chủ một nhẫn không gian, càng sớm hoàn thành nhiệm vụ càng tốt." Hệ thống 233 lên tiếng.
Hạ Diệc Sơ duỗi tay, ngón tay giữa xuất hiện một chiếc nhẫn vừa vặn. Hạ Diệc Sơ tâm niệm, nháy mắt cô đã đi vào trong không gian nhẫn.
Không gian này có đất đai phì nhiêu, rừng rậm bao la, suối nước chảy từ rừng ra xuyên qua đất đai tới một tòa nhà gỗ trước mặt. Hạ Diệc Sơ vì tò mò, đứng ngây ngốc trong không gian một lúc. Mãi đến khi có hệ thống nhắc nhở có người gõ cửa mới động tâm, xuất hiện lại trên giường.
"Vào đi."
Cửa phòng mở ra, một cô hầu gái đi vào, nhỏ nhẹ nói: "Đại tiểu thư, hôm nay cô có hẹn với tiểu thư Trương Lâm Lâm ra ngoài dạo. Tiểu thư Trương Lâm Lâm đã tới rồi, đang dùng bữa sáng dưới lầu."
Trương Lâm Lâm? Trước mạt thế, là tiểu tùy tùng bên cạnh nguyên chủ. Sau mạt thế, cô này nổi lên dị năng hệ hỏa, nhanh chóng đảo phạt nữ chủ An Tri Hạ, nhiều lần hãm hại nguyên chủ. Chẳng phải là một con bạch nhãn lang sao*?
(*Bạch nhãn lang: nghĩa là sói mắt trắng, thường dùng để chỉ những kẻ vô ơn bạc nghĩa.)
"Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi, nói cô ấy đợi một chút."
"Vâng." Hầu giá lên tiếng, lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Hạ Diệc Sơ ngồi trên giường, hỏi đáp với hệ thống một lúc để hiểu rõ hơn tình huống hiện tại, sau đó mới xuống giường rửa mặt, thay quần áo.
Hạ Diệc Sơ xuống lầu đã là một tiếng sau.
Trương Lâm Lâm thần sắc không tốt, trên mặt không còn kiên nhẫn. Lúc này, vừa thấy người đi xuống, trên mặt Trương Lâm Lâm hiện lên một nụ cười.
"Thanh Hoan, chị xuống rồi, đầu bếp nhà chị nấu cháo thạt ngon, em vừa uống hai chén, chị ăn thử xem. Chị ăn xong rồi chúng ta đi Thục Nữ thành nhìn xem. Nghe nói ở đó mới nhập về nhiều hàng đẹp lắm."
"Không cần, tôi hôm nay không thoải mái, không muốn ra ngoài. Cô thích thì tự đi đi."
Hạ Diệc Sơ đi vòng qua Trương Lâm Lâm, ngồi vào bàn ăn. Đầu bếp kế bên lên tiếng hỏi cô muốn ăn gì. Hạ Diệc Sơ nghĩ nghĩ, rồi chỉ món nguyên chủ thích ăn, dù sao cô cũng không ghét.
Trương Lâm Lâm đứng tại chỗ, nhìn Hạ Diệc Sơ, không rõ hôm nay cô ấy bị cái gì.