Hạ Diệc Sơ ăn xong, tâm tình rất tốt, chạy đi càn quét siêu thị một vòng.
Trong văn phòng, tin nhắn trừ tiền liên tục báo đến.
Tô Mạc: "............" Thật muốn viết một bài luận về tốc độ kiếm tiền của hắn so với tốc đồ tiêu tiền của em gái.
Hôm nay, Hạ Diệc Sơ mua chủ yếu là thức ăn như mì gói, đồ hộp, còn có một ít bánh kẹo. Nhìn thấy cái gì, cô đều mua cái đó, tiền tiêu như nước.
Cuối cùng, cô còn mua thêm máy phát điện, máy tạo điện năng lượng mặt trời, thuốc men các loại và đồ dùng dã ngoại.
Mua xong, Hạ Diệc Sơ chạy đến kho hàng thanh toán tiền công cho người ta. Đợi xung quanh không còn ai, cô vào bên trong, đem tất cả hàng hóa chuyển vào không gian nhẫn. Sau đó, cô ra ngoài, khóa cửa kho lại.
Lúc ăn cơm chiều, Tô Mạc ngồi đối diện Hạ Diệc Sơ, nhíu mày nói:
"Ngày mai bắt đầu đi học đi."
"Vâng." Hạ Diệc Sơ ngoan ngoãn trả lời.
Mạt thế tới đến nơi rồi, còn cần đi học làm gì, dành thời gian này tu luyện còn tốt hơn. Thế nhưng nghĩ đến việc hội ngộ cùng vua xác sống, cô cũng đành tiếp tục đi học.
Tô Mạc không ngờ em gái lại ngoan ngoãn nghe lời như thế, hắn nhìn cô một hồi, trong lòng rất muốn hỏi sao mấy hôm nay dùng nhiều tiền thế để làm gì, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.
Buổi tối, lúc sắp đi ngủ, Hạ Diệc Sơ nhìn thấy Tô Mạc còn bận rộn trong thư phòng nên rót một ly nước đưa vào.
Tô Mạc nhận lấy, uống một ngụm, lúc này mới nhận thấy nước này thật sự rất ngon so với nước lọc hắn vẫn uống.
"Anh, ngủ ngon."
Nếu có thể, Hạ Diệc Sơ rất muốn nói sự việc sắp tới cho hắn. Nhưng không có cách nào nên cô đành đưa một ly nước trong linh tuyền cho hắn uống, hy vọng hắn nhanh chóng thức tỉnh dị năng, có thể thoải mái hơn về sau.
Ngày hôm sau, ăn sáng xong Hạ Diệc Sơ được tài xế đưa đi học. Nguyên chủ hiện giờ vừa mới lên năm hai đại học, mười chín tuổi.
Hạ Diệc Sơ vưa xuống xe, một bóng người chạy đến, thân mật giữ chặt tay cô lại bị cô né tránh.
"Thanh Hoan, chị khỏe lên chưa mà đã đi học rồi?"
"Không có việc gì, tôi vào trước."
Trương Lâm Lâm đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Hạ Diệc Sơ lay động, hận ý nảy sinh nhưng rồi cũng bị áp chế xuống.
"Chậc, Lâm Lâm, cô ta làm sao vậy?" Một nữ sinh chậm rãi tiến lên cạnh Trương Lâm Lâm, vẻ mặt tức giận thay cho cô ấy.
"Không sao, tôi quen rồi, chắc hôm nay tâm tình Thanh Hoan không tốt. Để tôi hỏi thăm xem có chuyện gì không."
Trương Lâm Lâm nói rồi đuổi theo Hạ Diệc Sơ.
"Có bao giờ cô ta có tâm tình tốt đâu." Nữ sinh kia xoay người rời đi.
Trương Lâm Lâm đuổi theo Hạ Diệc Sơ thật vất vả, không hiểu tại sao cô nàng này lại đi nhanh như vậy. Trương Lâm Lâm cẩn thận quan sát Hạ Diệc Sơ:
"Thanh Hoan, hôm nay có chuyện gì sao? Tâm tình không tốt sao?"
"Tâm tình tôi tốt hay không liên quan gì đến cô?" Hạ Diệc Sơ mặt lạnh liếc một cái.
Hai lần gặp măt liên tiếp đều bị Hạ Diệc Sơ từ chối, nếu có cốt khí, ắt hẳn Trương Lâm Lâm sẽ bỏ qua không để ý đến Hạ Diệc Sơ nữa. Nhưng mà Trương Lâm Lâm lại không có, còn thêm lo lắng cẩn thận: "Thanh Hoan, đừng để tâm nữa, dù Tần Diệc Lãnh và An Tri Hạ ở bên nhau thì chị vẫn còn cơ hội lớn mà. Ngày mai chúng ta đi du lịch, chị chuẩn bị hết đồ đạc chưa? Cần em giúp mang cái gì không?"
Trương Lâm Lâm cũng lanh trí, thấy thần sắc Hạ Diệc Sơ không kiên nhẫn, liền chuyển chủ đề đến Tần Diệc Lãnh. Chiêu này đối với nguyên chủ lần nào cũng trúng.
Mà giờ đây Hạ Diệc Sơ nghe đến tên Tần Diệc Lãnh và An Tri Hạ chỉ thấy hận ý dâng trào, không một chút nào cảm giác yêu thương. Hai kẻ tra nam tiện nữ này đời trước hại chết nguyên chủ và vua xác sống, đời này quả thật cô chỉ hận không thể xé xác bọn họ ra.
Áp chế cảm xúc của mình xuống, Hạ Diệc Sơ quay đầu nhìn Trương Lâm Lâm.