Nếu bây giờ cả bọn phải đối phó với ba bốn chục xác sống thật sự rất nguy hiểm. Thế nhưng nếu chiếm được đống thực phẩm trong siêu thị kia...
Nội tâm Tần Diệc Lãnh hiện lên muôn vàn suy nghĩ.
"Giết!" Tần Diệc Lãnh lạnh lùng buông lời.
Tần Diệc Lãnh cho hai nam sinh chú ý động tĩnh bốn phía, giải quyết hết một số xác sống còn sót lại. Sau đó, phá một ô kính nhỏ trên cửa siêu thị. Bọn xác sống gấp gáp, chen nhau chui ra. Nhưng một lần chỉ ra được hai tên. Tần Diệc Lãnh bố trí hai người khỏe mạnh đứng canh hai bên. Xác sống nào vừa chui ra liền chém rớt đầu. Nếu một phát không trúng, thì thêm hai người phái sau sử dụng dị năng bổ cho một đòn trí mạng. Mọi người hợp tác rất ăn ý.
Dần dần, xác sống trong siêu thì càng ngày càng ít đi. Ánh mắt mọi người đầy hy vọng, ai cũng bị hấp dẫn bởi thức ăn và đồ dùng bên trong siêu thị.
Nhưng mà ngoài ý muốn, một đám người không biết từ đâu xuất hiện. Bọn họ cũng vì vật tư trong siêu thị mà tới, chẳng qua làm người ta tức giận chính là bọn họ không hề ra tay giúp đỡ. Mà nhân cơ hội đám xác sống chui ra thì phá vỡ một ô cửa khác để đi vào bên trong.
"Bọn họ thật quá đáng!" Trương Lâm Lâm tức giận.
Tần Diệc Lãnh dẫn người vào siêu thị, ai nấy mở ba lô cho đồ vào.
Lãnh đạo nhóm bên kia là một người đàn ông có lẽ 40 tuổi, đầu trọc, trên tay, trên cổ đeo đầy vàng, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng khè:
"Người anh em, tay chân thật mau lẹ, nơi này nhiều vật tư như vậy, không ngại chia lại một ít chứ?"
Bọn họ đồ đều đã lấy, còn hỏi cái này làm gì.
"Xin cứ tự nhiên." Tần Diệc Lãnh gật đầu, mang theo An Tri Hạ đi vòng qua hắn, hướng về phái quầy thực phẩm.
Tần Diệc Lãnh vừa đi vài bước, một tiếng xé gió từ sau lưng truyền tới, Tần Diệc Lãnh động ngón tay, giữa không trung phát ra tiếng chói tai ngắn ngủi giống như âm thanh đồ vật chạm vào nhau.
Tần Diệc Lãnh dừng chân, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông ban nãy. Dư quang quét qua mặt đất, một khối tinh thể hình thoi găm vào một mảnh kim loại. Hai thủ lĩnh trong giấy lát giao tranh, cơ hồ mọi người đều không phát hiện ra.
"Ai nha, ngượng quá, trượt tay." Người đàn ông đó vuốt đầu, cười tươi.
"Tôi phản xạ có điều kiện." Tần Diệc Lãnh cũng không có ý phơi bày lời nói dối của hắn, hơi gật đầu.
Hắn trong lòng vui vẻ, bước nhanh tới trước mặt Tần Diệc Lãnh, đưa tay ra:
"Người anh em, lần này sẽ không trốn đi chứ?"
"Tần Diệc Lãnh." Tần Diệc Lãnh cũng đưa tay, tự báo tên họ. Hai người bắt tay, không khí an tĩnh không có nửa phần gợn sóng.
Hành động này của hai người họ làm mọi người không hiểu đây là chuyện gì. Chỉ có Hạ Diệc Sơ là biết.
Người đàn ông này tên là Trương Hổ, là một nhà thầu nhỏ ở trấn trên, dị năng của hắn rất đặc thù, hắn có thể khống chế kim loại, biến nó thành hình dáng mình muốn và sai khiến chúng công kích người khác.
Mạt thế đến, hắn thu nhận một đám người đã thức tỉnh dị năng, vốn trước kia cũng là công nhân xây dựng của hắn. Đám người này thường ngày khuân vác gạch vữa, sức khỏe đã tốt, lại có dị năng, đoàn đội của hắn thật sự cường hãn hơn nhiều.