Thanh âm kia, khàn khàn như nước, giống như là đã từ lâu không nói chuyện, trong giọng nói lộ ra sát ý.
"Ngươi là ai?" Tần Diệc Lãnh dừng ánh mắt trên người hắn, mọi người lùi lại vài bước, tràn ngập cảnh giác.
Ngượi nọ ẩn ẩn trong một màn sương đen như mực tàu, hình dáng hắn hết thảy đều bị lớp sương đen giống như màn đêm này che lấp đi, không ai thấy rõ ràng. Hạ Diệc Sơ bị ôm trong ngực hắn cũng không biết như thế nào mà hôn mê đi.
Hắn không trả lời, cúi đầu nhìn người trong ngực, xoay người rời đi về hướng đám xác sống ở xa xa.
Mọi người lại một phen kinh ngạc, đám xác sống không lắc lư đi lên mà tách ra hai bên, chủ động nhường ra một con đường nhỏ cho hắn.
Chờ hắn đi qua rồi, mấy xác sống tiến hóa lại xuất hiện, dẫn theo đám xác sống cấp thấp, hướng về phía Tần Diệc Lãnh công kích.
- -------------------------------------
Khi Hạ Diệc Sơ tỉnh lại, mở mắt ra cô liền thấy trần nhà trắng như tuyết.
Lúc nãy, cô cảm nhận được có một ánh mắt nóng như lửa theo dõi mình nên mới đứng chờ không hành động. Cô muốn xem đó có phải là vua xác sống không. Nếu không phải, cô sẽ lập tức ẩn vào không gian của mình. Cuối cùng, cô cũng đánh cuộc chính xác.
Hạ Diệc Sơ nhìn căn phòng ngăn nắp, sạch sẽ, yên tĩnh, vua xác sống cũng không có ở đây. Cô đang nằm trên chiếc giường lớn duy nhất trong phòng này. Đời trước Tô Thanh Hoan cũng được mang đến đây.
"Hệ thống, bây giờ là lúc nào? Tôi rời đi rồi, Tần Diệc Lãnh và An Tri Hạ bọn họ như thế nào?"
"Hiện tại, cô đã hôn mê ba tiếng rồi. Tần Diệc Lãnh và An Tri Hạ bọn họ bị xác sống công kích nhưng mà có hào quang của vai chính nên giữa đường được cứu rồi". Hệ thống 233 nhanh chóng trả lời.
Ở thế giới trước, Hạ Diệc Sơ không tiếp xúc nhiều với nam chính và nữ chính. Ở thế giới này, tiếp xúc với nhân vật chính lại để lại ấn tượng không quá tốt đẹp cho cô.
Tâm nguyện của nguyên chủ là muốn cùng vua xác sống sống cả đời. Hạ Diệc Sơ cũng không ngại ở nơi này ăn không uống không của vua xác sống. Chỉ là vua xác sống và Tần Diệc Lãnh là hai nhân vật đối lập, mà Tần Diệc Lãnh có hào quang vai chính, sớm muộn rồi cũng tiêu diệt được vua xác sống. Nếu có thể đổi nam chính nữ chính thì tốt rồi. Hạ Diệc Sơ trong lòng thở dài.
"Đinh! Đổi nam chính nữ chính cũng đơn giản thôi, chỉ cần tìm người thích hợp, đoạt được vận khí của nam chính nữ chính là được!" Hệ thống 233 nhảy ra làm Hạ Diệc Sơ xém bị dọa nhảy dựng.
"Đoạt vận khí của nam chính nữ chính?" Hạ Diệc Sơ nghi hoặc.
Lúc trước, hệ thống cho biết thế giới này có vận khí, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cho dù đường cùng thì nam chính nữ chính cũng có thể vượt qua. Đơn giản mà nói, nam nữ chính gặp chuyện gì cũng không chết. Nên Hạ Diệc Sơ đều cố gắng cách xa bọn họ.
Hiện tại, hệ thống lại cung cấp một tin tức mới. Hạ Diệc Sơ còn định hỏi tiếp thì cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra.
Hạ Diệc Sơ tạm dừng đối thoại với hệ thống, toàn bộ tâm trí đều đặt lên người này.
Đó chính là vua xác sống, toàn thân trên dưới đen một mảnh, khoác áo choàng đen căng gió, mũ đen trùm đầu. Toàn bộ quần áo màu đen che kín người, trừ đôi tay trắng nõn, các ngon tay thon dài đang bưng khay.
Hạ Diệc Sơ ngơ ngác nhìn hắn, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường. Không hiểu Tô Thanh Hoan làm sao ban đầu lại nghĩ hắn chỉ là dị năng giả. Có dị năng giả nào mặc toàn đồ đen, trùm đầu không dám lộ diện.
"Uống cháo."
Hạ Diệc Sơ còn đang nghĩ ngợi, người kia đã vào đến nơi, đặt khay lên tủ đầu giường, đưa cho cô một chén cháo thịt bằm còn nóng hổi.
"Cảm ơn." Hạ Diệc Sơ bò từ trong chăn ra, duỗi tay nhận lấy. Khi nhận chén cháo, cô vô tình chạm vào tay hắn, bàn tay lạnh băng không hề mang theo một chút ấm áp.
Tuyệt đối hắn không phải người bình thường, Tô Thanh Hoan kia rốt cuộc sao lại trì độn như thế chứ?
Hạ Diệc Sơ cố nén không rùng mình, từ từ ăn cháo. Cháo thịt nác này vốn chỉ là đồ ăn tầm thường. Nhưng tại mạt thế này, nhiều người lại muốn mà không có để ăn.
Không gian của Hạ Diệc Sơ tuy lớn nhưng ngại bị phát hiện, cô vẫn không lấy vật tư bên trong ra sử dụng. An Tri Hạ mỗi lần chia đồ ăn cho cô đều giới hạn. Cho nên bây giờ, nghe mùi cháo thịt thơm nóng, Hạ Diệc So bỗng cảm thấy rất đói.
Cô cầm muỗng quấy một chút, nhìn vua xác sống, nói: