Hạ Diệc Sơ bị Mặc Tẫn Ly kéo ra ngoài, hai người dính lấy nhau, hôn hôn.
Mặc Tẫn Ly nổi giận cũng nhanh mà hết giận cũng nhanh, chỉ cần Hạ Diệc Sơ chịu xuống nước một chút, hắn liền quên giận ngay.
Chờ hai người quay lại, Mạc Dữ Dư đang thích ứng với dị năng của mình, Quý Diễn ở cạnh kiên nhẫn chỉ dẫn cô.
Cô thức tỉnh dị năng cũng làm mọi người kinh ngạc, không ngờ là dị năng đông cứng thời gian.
Lúc bắt đầu, Mạc Dữ Dư còn không thấy cảm giác, thử lại nhiều lần, cô cũng dần nắm được cách phát động dị năng.
Dị năng đông cứng thời gian, nghe thực ghê gớm, nhưng cũng có hạn chế.
Mạc Dữ dư chỉ có thể đóng băng đồ vật một mét chung quanh cô, hơn nữa chỉ có ba giây.
Vượt qua một mét khoảng cách, vậy vô dụng.
Có thể sau này gia tăng cấp bậc dị năng, thời gian và khoảng cách đông cứng có thể tăng lên không chừng.
Mạc Dữ Dư hiểu rõ dị năng này cần phải bồi dưỡng thêm nhiều, ban ngày ra sức giết xác sống, buổi tối hấp thu tinh hạch, trong lòng có nhiều điều chờ mong.
Hạ Diệc Sơ cho Mạc Dữ Dư vài tấm bản đồ, đều do cô tự vẽ, trên bản đồ có ghi rõ địa danh địa hình, còn có chú thích những nơi mà Tần Diệc Lãnh và An Tri Hạ gặp được bảo bối, cũng chính là bàn tay vàng.
Hạ Diệc Sơ muốn hai người Mạc Dữ Dư cùng Quý Diễn có thể đoạt tiên cơ, lấy những bảo bối này đi trước khi An Tri Hạ cùng Tần Diệc Lãnh lấy được.
Có điều, nói với Mạc Dữ Dư thì dễ, còn Quý Diễn lại có chút khó khăn.
Hạ Diệc Sơ kiềm chế tâm tư lại, cùng mọi người lên đường.
Đi ngang qua Cừ Huyện, đến một thị trấn nhỏ, Mạc Dữ Dư chào tạm biệt, cô ấy muốn tạm thời rời đội ngũ, đi tìm thứ Hạ Diệc Sơ nói.
"Cô đi một mình? Đi thế nào được?" Quý Diễn đầy mặt không tán đồng.
"Tôi không sao." Mạc Dữ Dư thấp giọng đáp lời, thái độ cường ngạnh.
Quý Diễn nhíu nhíu mày, hắn cũng nói không nên lời những suy nghĩ của mình ở giờ phút này. Hắn rõ ràng biết, gia tộc lớn như vậy, người thân cũng nhiều, nhưng mà người để hắn đặt trong lòng lại không có ai, nếu không đi đâu hắn cũng mặc kệ.
Đối với Mạc Dữ Dư, thế giới tịch liêu của hắn bỗng trở nên tươi sáng hơn, mỗi thời mỗi khắc đều không tự chủ được mà dừng ánh mắt trên người cô.
Quý Diễn không phải đứa bé trai mới lớn, dù hơn hai mươi năm chưa từng đụng tới loại chuyện này, nhưng hắn biết rõ tình cảm của mình là thật sự. Lại nghĩ đến cùng Mạc Dữ Dư tách ra, hắn lại không yên tâm về em họ.
"Tối nay ra ngoài tìm được không? Chờ chúng tôi đem Tẫn Ly về căn cứ Bất Lạc rồi tôi sẽ đi cùng cô." Quý Diễn thoải hiệp với Mạc Dữ Dư.
Mạc Dữ Dư bên cạnh ngón tay khẽ nhúc nhích, đáy mắt một mạt cảm xúc bay nhanh xẹt qua.
"Nếu sự việc quan trọng, anh hãy đi cùng cô ấy. Cô ấy giúp anh hoàn thành nhiệm vụ, còn anh giúp cô ấy tìm đồ vật. Như vậy, tôi và Tẫn Ly cũng yên tâm." Hạ Diệc Sơ nói.
"Nếu tôi đi, vậy..." Vạn nhất Mặc Tẫn Ly xảy ra chuyện gì thì làm sao?
Quý Diễn có chút do dự.
"Lo lắng cho chúng tôi?" Hạ Diệc Sơ giống như là nghe được cái gì buồn cười lắm, nhìn Quý Diễn, thần sắc mang theo vài phần đùa giỡn: "Mấy ngày nay đi cùng đường, anh một chút đều không nhìn ra thực lực của tôi cùng Mặc Tẫn Ly sao? Một chút đều không kém anh."
Lời này của Hạ Diệc Sơ thật sự đả kích người ta, Quý Diễn sửng sốt, đúng vậy, hắn thật sự đã quên giữa đám xác sống, thực lực hai người bọn họ sâu không lường trước được.
"Khoảng cách từ đây đến căn cứ Bất Lạc không còn bao xa, anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ đến đó mà không tổn hao gì."
"Đi nhanh đi." Mặc Tẫn Ly không hiểu sao cũng đã đi tới, nói ba chữ đơn giản, không hề che giấu thái độ ghét bỏ Quý Diễn.
Anh họ là cái gì? Có thể ăn sao?
Phàm là quấy rầy hắn ở chung với Hạ Diệc Sơ, đều tội không thể tha!
Hiện giờ, có thể một lúc đem hai kẻ vướng bận này đuổi đi, Mặc Tẫn Ly trong lòng cầu mà không được.
Mặc Tẫn Ly kéo Hạ Diệc Sơ, đi vòng qua Quý Diễn đang chịu đả kích, đi vào phòng.
Ngay buổi sáng hôm sau, bốn người chia tay, Quý Diễn và Mạc Dữ Dư rời đi, Hạ Diệc Sơ và Mặc Tẫn Ly xuất phát đi về Bất Lạc.