Đám người An Tri Hạ dường như có việc đại sự gì muốn làm, hành động rất vội vã. Cũng may, bọn họ đi nhanh, nếu không Mặc Tẫn Ly nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Hạ Diệc Sơ cùng Mặc Tẫn Ly thu dọn một chút đồ đạc của mình, ăn lót dạ rồi lái xe đi.
Hoàng hôn đến, mọi người đã đến được căn cứ Tinh Thần.
Hạ Diệc Sơ cùng Mặc Tẫn Ly từ biệt mọi người ngoài thành vì họ còn cần phải đi giao hàng nữa.
Binh lính tuần tra lập tức nhận ra Hạ Diệc Sơ ngoài cổng thành. Sau khi chắc chắn thân phận của cô, mọi người lập tức có thái độ cung kính, đưa hai người vào bên trong, đến biệt thự của Tô Mặc.
Tô Mạc không ở biệt thự, nhưng Hạ Diệc Sơ lại thấy được chú Thích.
Chú Thích đã 60 tuổi, vừa thấy Hạ Diệc Sơ liền chảy nước mắt. Hạ Diệc Sơ ở cùng với chú Thích không bao lâu, nhưng nhờ có ký ức của nguyên chủ nên cô cũng có một chút cảm tình với ông.
Chú Thích tuy chỉ là quản gia nhưng được coi như người lớn trong nhà, chứng kiến Tô Mạc và Tô Thanh Hoan lớn lên. Do cha mẹ bận rộn, nên chăm sóc hai anh em việc ăn uống, học hành đều do chú Thích lo.
Chú Thích giơ tay xoa xoa nước mắt, một lúc sau hồi phục tinh thần mới phát hiện Mặc Tẫn Ly bên cạnh Hạ Diệc Sơ.
Chú Thích lập tức mời Mặc Tẫn Ly ngồi, rồi lấy đồ ăn ra mời.
Hạ Diệc Sơ nhìn quanh một lúc, biệt thự này tuy không to lớn như nhà cũ nhưng coi ở tận thế này cũng coi như là nổi bật.
Chú Thích bưng trái cây và trà nóng ra, thúc giục Hạ Diệc Sơ và Mặc Tẫn Ly ăn nhiều một tí.
Hạ Diệc Sơ cảm thấy được người thân quan tâm, trong lòng rất ấm áp, vừa ăn vừa hỏi về Tô Mạc.
Chú Thích trả lời Hạ Diệc Sơ mới biết vị trí trưởng căn cứ của Tô Mạc thực không dễ làm, thời gian làm việc thậm chí còn nhiều hơn lúc ở công ty.
Chú Thích quan sát từ đầu dường như đã biết mối quan hệ của Hạ Diệc Sơ và Mặc Tẫn Ly nhưng cũng hỏi một chút về hắn.
Chú Thích nói chuyện, hỏi thăm Mặc Tẫn Ly, hắn đều trả lời lễ phép nên chú Thích rất hài lòng, xem như con rể trong nhà.
Chú Thích phân phó người hầu sửa soạn phòng cho Hạ Diệc Sơ cùng Mặc Tẫn Ly, rồi đi vào bếp chuẩn bị bữa cơm.
Hạ Diệc Sơ có chút nhàm chán lôi kéo Mặc Tẫn Ly đi vòng vòng quanh biệt thự.
Tô Mạc một thân tây trang, từ trên xe đi xuống tới, chân bước dồn dập, nôn nóng khác hẳn ngày thường.
Tô Mạc vừa vào cửa, liền thấy Hạ Diệc Sơ ngồi ở sô pha, bên cạnh còn có... Mặc Tẫn Ly.
Tô Mạc nén lại nụ cười, chậm rãi đi vào trong.
"Anh!" Hạ Diệc Sơ cười tươi rói, cô từ trên sô pha trực tiếp đứng lên.
Tô Mạc đáp một tiếng, cúi xuống thay giày, rồi đi đến trước mặt Hạ Diệc Sơ. Nhận thấy em gái mình không khác biệt so với trước đây, lại nghiệm túc đánh giá Mặc Tẫn Ly.
"Cậu chủ, ăn cơm trước đi, cô chủ đợi cậu về ăn cơm cả buổi chiều rồi." Giọng chú Thích hòa ái đúng mực.
"Uh." Tô Mạc nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Hạ Diệc Sơ, nói: "Đưa bạn của em đi rửa tay rồi ăn cơm."
"Vâng." Hạ Diệc Sơ mặt mày hớn hở, không hề bị thái độ lãnh đạm của Tô Mạc đả kích, nhẹ nhàng dẫn Mặc Tẫn Ly vào phòng bếp.
Cô không phải Tô Thanh Hoan, cho nên không sợ Tô Mạc mặt lạnh.
Hơn nữa, cô thấy được rõ ràng ở đáy lòng Tô Mạc, em gái ruột này có một vị trí không nhỏ.
"Không tim không phổi." Tô Mạc nhìn bóng dáng Hạ Diệc Sơ, thấp giọng nói một câu.
Bên cạnh chú Thích nghe được cười thầm, nếu cô chủ không tim không phổi, thì cậu chủ lại suy nghĩ quá nhiều.